Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 454 - Chương 454 - Phụ Nữ, Chính Là Dễ Dàng Mềm Lòng 1

Chương 454 - Phụ nữ, chính là dễ dàng mềm lòng 1
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai không khác bị bà Lý đuổi ra ngoài là bao.

Lâm Ngọc Trúc chậc chậc chậc lắc đầu, muốn ăn một bữa cơm ở nhà họ Lý thôi mà sao lại khó khăn như vậy chứ.

Vừa ra khỏi cửa lớn nhà họ Lý thì Lâm Ngọc Trúc liền nhìn thấy Tiểu Kế Quân đeo túi vải nhỏ, bộ dáng cà lơ phất phơ trở về.

Mấy người Lâm Ngọc Trúc, Vương Tiểu Mai và Lý Kế Quân nhìn nhau vài giây.

Sau đó, chỉ thấy Lâm Ngọc Trúc rất là ôn hòa vỗ vỗ bả vai cậu bé kia, nói: "Kế Quân này, bảo trọng.”

Mà trực giác của trẻ em thường rất nhạy cảm.

Vì thế, Lý Kế Quân cảm thấy nụ cười lúc này của Lâm Ngọc Trúc rất là âm trầm và khủng bố.

Lý Kế Quân có chút sợ hãi chạy về nhà.

Lâm Ngọc Trúc bên này còn chưa đi ra xa được mấy bước thì từ trong nhà họ Lý liền truyền ra thanh âm nổi trận lôi đình cùng với tiếng răn dạy Lý Kế Quân của bà Lý.

Tiếng rống kia, đúng là uy lực mười phần.

Vương Tiểu Mai khẽ thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói: "Thằng nhóc Lý Kế Quân này hẳn là không dám lại tự tiện đi loạn khắp nơi trong lớp nữa.”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu: "Vậy phải xem bà nội thằng bé có ra sức dạy dỗ thằng bé hay không.”

Vương Tiểu Mai nghe tiếng rống như có như không phía sau, cảm thấy, bà Lý rất “ra sức” đấy.

Hai người Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai cũng không ở lại nhà bà Lý lâu, nhưng chờ đến lúc Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai trở về, thì hai người họ liền phát hiện Lý Hướng Vãn đã bắt đầu chuẩn bị nấu ăn rồi.

Cái tốc độ này của Lý Hướng cũng là quá nhanh đi, hay là do các cô chậm chạp...

Lý Hướng Vãn nhìn biểu tình của hai người Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai, lập tức không cao hứng.

Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai nhất thời tỏ vẻ bọn họ sẽ để cho Lý Hướng Vãn làm, bọn họ sẽ thành thành thật thật mà không nói lời nào cả.

Bọn họ chỉ chờ ăn thôi.

Lúc này Lý Hướng Vãn mới nâng cái đầu đẹp của cô ta lên, bày ra vẻ mặt coi như các cô thức thời.

Chờ một đĩa bún hầm thịt lợn dưa chua lên bàn, Lâm Ngọc Trúc bảo Vương Tiểu Mai nếm thử trước.

Vương Tiểu Mai...: Vẻ mặt tê dại ăn một miếng, nói qua loa: "Ăn thật ngon. Chua chua ngọt ngọt.”

Lâm Ngọc Trúc liếm liếm môi, tỏ vẻ dù sao thì cũng ăn thôi.

Tốt xấu gì thì ít ra cũng có thịt mà.

Lâm Ngọc Trúc gắp một đũa thịt lợn đưa vào miệng nhai từ từ.

Bên trong thịt lợn tràn đầy hương vị của nước dùng đậm đà, mà nước dùng lại có vị chua đặc biệt của dưa chua, cực kỳ kích thích vị giác.

Mà điểm độc đáo của món ăn này chính là, sau khi ăn xong còn có một chút vị ngọt lan tỏa trong miệng.

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói: "Không tồi, không tồi.”

Tốt xấu gì thì Lý Hướng Vãn cũng không cho quá nhiều đường như lần trước nữa.

Lý Hướng Vãn mím môi mỉm cười.

Cô ta đã nói rồi mà, đường chính là linh hồn của một món ăn, sao có thể thiếu đường được.

Lúc trước làm không ngon, đó là bởi vì cô ta không nắm giữ tốt liều lượng.

Nhưng mà nhìn xem, bây giờ không phải là càng ngày càng tốt sao.

Vừa ăn xong bữa cơm ngọt ngào này thì Lâm Ngọc Trúc cũng không tiếp tục ở lại nữa, mà đứng dậy đi về phòng mình.

Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai còn cảm thấy rất lạ, Lâm Ngọc Trúc vì tiết kiệm đèn dầu hỏa, vẫn luôn có thể ở lại bao lâu thì liền ở lại bấy lâu để cọ cọ đèn dầu hoả cơ mà.

Vậy mà hôm nay lại về sớm như vậy.

Vì thế hai người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Chờ Lâm Ngọc Trúc trở về phòng, bước đầu tiên mà cô làm chính là cài then chốt cửa lại.

Bước tiếp theo chính là đổi một ít nước ấm, sau đó là uống thật nhiều nước.

Rồi súc miệng, thay đổi vị giác.

Sau đó thì Lâm Ngọc Trúc đi vào không gian.

Hoá ra là vì Lâm Ngọc Trúc muốn ăn lẩu ~

Sau khi vui vẻ mà ăn một bữa lẩu xong, Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt thỏa mãn ngồi trên ghế chấm bài cho học sinh.

Nhân tiện lột một trái chuối trong số chuối tiêu mà Lý Bàn Tử mới hái được ra, nếm thử một miếng.

Ừm, không tồi, rất ngọt.

~ Cùng lúc đó, Lý Kế Quân đang trốn trong chăn, dáng vẻ đầy tội nghiệp lau nước mắt.

Lý Kế Quân cảm thấy cực kỳ ủy khuất.

Chờ anh trai của Lý Kế Quân là Lý Kế Hồng trở về phòng của bọn họ thì Lý Kế Quân yếu đuối nói: "Anh, có phải là bà nội không thích em nữa hay không. Cha đánh em cũng không ngăn cản. Có để lại cơm cho em không?”

Lý Kế Hồng lật chăn ra thở dài, giống như ông cụ non nói: "Bà nội lần này có thể là thật sự tức giận. Một chút cơm cũng không chừa lại, đều bị Lý Tú Tú ăn rồi. Sáng mai lúc em thức dậy thì đi xin lỗi bà đi. Đừng để Lý Tú Tú ăn phần cơm của em nữa.”

Lý Kế Quân...Cái bà cô đáng ghét này, lúc nào mới trở về nhà cô ta vậy. Bà nội mà thật sự không thích cậu ta nữa thì cậu ta sẽ trở thành một đứa trẻ đáng thương đấy.

Lý Kế Quân càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Bình Luận (0)
Comment