Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 455 - Chương 455 - Phụ Nữ, Chính Là Dễ Dàng Mềm Lòng 2

Chương 455 - Phụ nữ, chính là dễ dàng mềm lòng 2
Lý Kế Quân đói bụng một đêm, buổi sáng thức dậy thì thành thật đi xin lỗi bà nội nhà mình.

Bà Lý nghiêm mặt nói: "Hôm nay đi học chăm chú nghe giảng cho bà, không nghiêm túc học tập, bà liền lột da cháu ra đấy. Con nhà người ta muốn đi học cũng không có tiền mà đi, cả nhà tiêu tiền cho cháu đi học, vậy mà cháu còn không nghiêm túc học hành. Còn nữa, đừng có mà chọc giận cô giáo Lâm của các cháu. Đã rõ hay chưa?”

Oắt con không biết chừng mực, người như cô giáo Lâm có thể tùy tiện chọc được hay sao chứ?

Cũng không phải là ngày một ngày hai Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm vào phần ăn nhà bà ta rồi.

Đúng là tạo nghiệt mà, sao Lâm Ngọc Trúc lại làm giáo viên chứ.

Lý Kế Quân chớp chớp đôi mắt nhỏ ngập nước, gật gật đầu, sau khi ăn xong một bữa điểm tâm no nê thì lúc này Lý Kế Quân mới cảm thấy mỹ mãn đi học.

Không có bà nội làm chỗ dựa, Lý Kế Quân cũng không dám phách lối nữa.

Nghĩ đến cái chổi ngày hôm qua, Lý Kế Quân cũng không dám tuỳ tiện đi lại trong giờ học nữa.

Hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo phách lối như hôm qua nữa.

Điều này làm cho Vương Tiểu Mai lên lớp thoải mái không ít, không khí học đường trong nháy mắt liền tốt hơn rất nhiều.

Chờ hết tiết học lúc trở về văn phòng giáo viên Vương Tiểu Mai nói với Lâm Ngọc Trúc: "Lý Kế Quân hôm nay đi học trung thực hơn nhiều rồi, ha ha.”

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, cô vốn là người hẹp hòi mà, việc này, há có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.

Cô đây tầm nhìn hạn hẹp, nên cô đây cũng là không có biện pháp nào cả, ngay cả đứa nhỏ cô cũng phải nhắm vào~

Chờ đến lúc gần đến giờ học, Lâm Ngọc Trúc không chỉ cầm theo mỗi sách mà còn cầm theo một túi đường phèn nhỏ đi đến lớp của cô.

Lúc cô tiến vào phòng học, khí thế liền không giống mọi khi.

Lâm Ngọc Trúc đứng ở đó, nói: "Hôm nay chúng ta sẽ có một kỳ thi nhỏ trước giờ học. Cô ra đề, các em lần lượt trả lời. Bắt đầu từ hàng đầu tiên, từ trái sang phải. Trả lời đúng có thưởng.”

Vì thế, dưới sự cố ý nhường của Lâm Ngọc Trúc, các bạn nhỏ trong lớp cơ bản đều trả lời đúng, đều nhận được một khối đường phèn làm phần thưởng nhỏ.

Nhất là Tiểu Cẩu Đản, Lâm Ngọc Trúc trực tiếp hỏi là một cộng một bằng mấy.

Trần trụi thiên vị như vậy, ngay cả Hổ Nữu là người nhỏ nhất trong số các bạn nhỏ cũng phát hiện ra.

Chờ đến lượt Lý Kế Quân, khóe miệng Lâm Ngọc Trúc nhếch lên, trong ánh mắt tràn ngập thiện ý hỏi: "Tám cộng sáu bằng mấy?”

Lý Kế Quân...

Chỉ thấy Lý Kế Quân vò đầu bứt tai, sau đó sững sờ, rất là không xác định nói: "12?”

Lâm Ngọc Trúc cười gật gật đầu, nói: "Ngồi xuống đi.”

Lâm Ngọc Trúc nói tiếp: “Bài kiểm tra hôm nay, các em làm rất tốt, đợi đến khi lớp học kết thúc, các bạn cùng trả lời đúng có thể đến chỗ cô để nhận thêm một khối đường phèn nữa.”

Lâm Ngọc Trúc vừa nói xong, thì trong nháy mắt các bạn nhỏ còn đang ngậm đường phèn trong miệng liền hoan hô vỗ tay lên với nhau.

Chờ các bạn nhỏ đang hưng phấn bình ổn lại, Lâm Ngọc Trúc mới tiến vào việc chính, giảng bài.

Lý Kế Quân là bạn nhỏ duy nhất trong lớp học không được ăn đường phèn, lúc này thần sắc của Lý Kế Quân chính là buồn bã.

Thậm chí Lý Kế Quân còn ủy khuất tới mức chảy cả nước mắt.

Lâm Ngọc Trúc chỉ coi như không nhìn thấy, chờ sau khi giảng xong phần kiến thức, cô liền lặp lại hỏi lại Lý Kế Quân một lần nữa.

Lúc này xem như là Lý Kế Quân trả lời đúng, Lâm Ngọc Trúc cười cười, nói: "Rất tốt, tan học cũng nhớ tới đây lĩnh đường.”

Phụ nữ, chính là dễ dàng mềm lòng.

Nghe được có kẹo ăn, dáng vẻ vốn còn ủy khuất kia của Lý Kế Quân trong nháy mắt liền tươi tỉnh hẳn lên, nửa tiết sau đều là nghiêm túc ngồi ở đó nghe giảng.

Còn rất tích cực tương tác.

Điều này làm cho Lâm Ngọc Trúc rất có cảm giác thành tựu.

Trong thời đại này, làm gì có đứa trẻ nào có thể từ chối sự cám dỗ của đường phèn chứ.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng chỉ có thời đại này mới có thể làm như vậy được.

Nếu là mấy chục năm nữa thì đường phèn chắc chắn không có công dụng như vậy nữa rồi.

Đổi lại thành cái khác, ừm...

Túi tiền thì sao nhỉ.....

Chờ tan học, các bạn học líu ríu, vui vẻ đồng loạt tiến lên chỗ Lâm Ngọc Trúc.

Nhìn nụ cười ngây thơ của bọn nhỏ, Lâm Ngọc Trúc cũng vui vẻ bật cười theo.

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Bác Quận.

Nụ cười đầy rực rỡ, tươi sáng ấy của Lâm Ngọc Trúc đã tiến thẳng vào trong lòng Thẩm Bác Quận.

Sóng mắt Thẩm Bác Quận lưu chuyển, trong cặp mắt phượng đều tràn đầy nhu tình.

Chờ phát đường xong, Tiểu Cẩu Đản ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to đáng yêu nói: "Chị Lâm, lần sau chị có thể hỏi em khó một chút hay không, giống như hai cộng hai hay gì đó cũng được. Quá đơn giản mà nói, em có thể rất dễ dàng bị cười nhạo đấy.”

Lâm Ngọc Trúc phốc một tiếng cười rộ lên, gật gật đầu, nói: "Được, vậy sáu cộng năm bằng mấy?”

Tiểu Cẩu Đản...

“Trả lời không được phải trả lại đường cho chị đấy ~"
Bình Luận (0)
Comment