Chương 456 - Cô có nên phá hư hay không? 1
Không thể ăn cơm nhà họ Lý vẫn là điều làm Lâm Ngọc Trúc cảm thấy tiếc nuối.
Sau khi tan lớp, Lâm Ngọc Trúc vừa lúc gặp Hứa Hồng chuẩn bị lại đây lên lớp, lúc này cô mới nhớ đến lúc trước thím Hứa có nói muốn mời ba người các cô đến ăn cơm.
Nhưng mà cô quên rồi.
Xem trí nhớ của cô này! Lâm Ngọc Trúc vội vàng vào lớp mầm để tìm thím Hứa.
Vừa vào lớp, Lâm Ngọc Trúc phát hiện mấy đứa trẻ này ngoan hơn khi ở lớp học nhiều.
Biết làm trò chơi, cũng biết vâng lời.
Có thể thấy được Quan Thúy Miêu có chỗ hơn người.
Lâm Ngọc Trúc khá khâm phục. Nhìn người ta kìa, không những khiến chồng mình ngoan ngoãn, mà cũng có thể quản lý mấy đứa nhỏ nữa.
Lâm Ngọc Trúc nào biết rằng Quan Thúy Miêu đang cảm thấy rất bất đắc dĩ. Cô ta không hề dám mắng bọn nhỏ, vậy mà mấy đứa trẻ lại rất nhát gan khi thấy cô ta.
Cô chỉ mới nhìn một chút thôi mà bọn chúng đã khóc rồi.
Điều này làm một người thích trẻ con như Quan Thúy Miêu rất buồn.
Vậy mà các giáo viên còn giơ ngón cái với cô ta, còn khen cô quá giỏi.
Hiệu trưởng rất trọng dụng Quan Thúy Miêu, phải biết rằng nên quản lý chặt chẽ những đứa trẻ này.
Nếu không, lỡ như xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?
Lâm Ngọc Trúc nghĩ nếu đã vào trong, thì không chào hỏi cô Quan cũng không tốt.
Bởi vì không thân, nên chỉ có thể tìm đề tài bắt chuyện.
Vì thế cô chân thành khen ngợi: “Cô Quan giỏi quá, mấy đứa nhỏ này rất quậy, nhưng vào tay cô thì bọn chúng đều trở nên ngoan ngoãn. Vẫn là cô lợi hại, quản lý được bọn họ.”
Quan Thúy Miêu dở khóc dở cười gật đầu, nước mắt lại thầm chảy thành sông.
Cô ta hung dữ như vậy sao?
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, vì thế cô vội vàng chạy đến bên thím Hứa.
Bên cạnh thím Hứa đều là mấy đứa nhỏ chưa được một tuổi, được đặt trên giường có rào chắn, để bọn nhỏ nằm chơi.
Thỉnh thoảng xem ai đại tiện, tiểu tiện, giúp đỡ chăm sóc một chút.
Đừng tưởng rằng mấy việc này nhẹ nhàng, toàn trường, có lẽ người mệt nhất là thím Hứa.
Mỗi khi tan lớp, Hứa Hồng đều sẽ chạy đến giúp một tay.
Bằng không, Lâm Ngọc Trúc cũng không thể vẫn luôn không nhớ đến chuyện ăn cơm.
Thím Hứa đang đổi tã cho một đứa nhỏ. Lâm Ngọc Trúc đi qua lấy tã bẩn bỏ vào trong thau nước, rồi nói: “Thím Hứa, thím nhiệt tình thật đấy! Nếu là người khác, người ta sẽ không giúp giặt tã đâu.”
“Ôi chao, nước tiểu của trẻ con không bẩn, thím tiện tay giặt sạch thôi.”
“Nhà nào cũng không có bao nhiêu tấm vải, nếu để cha mẹ mấy đứa nhỏ mang về giặt thì hôm sau bọn chúng không có tã để dùng.” Thím Hứa vui tươi hớn hở nói, khi nói chuyện, đôi mắt của bà ta cũng không rời bọn nhỏ.
Là dùng tâm để làm việc.
Lâm Ngọc Trúc cũng nhìn mấy đứa nhỏ, được chăm sóc rất tốt.
Cô lại vô thức nhìn con trai của cô Lưu.
Luôn cảm thấy buồn cười.
Lâm Ngọc Trúc vội vàng dời tầm mắt, sau đó nói với thím Hứa: “Thím, lúc trước cháu nghe Tiểu Hồng nói thím muốn chúng cháu đến nhà thím ăn cơm.”
“Sau đó, chúng cháu thấy thím bận quá nên không dám đến tìm thím. Hôm nay cháu đến hỏi thím, có phải là có chuyện gì không ạ?”
Thím Hứa cười nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, là Tiểu Hồng nói ba bọn cháu đã giúp đỡ Tiểu Hồng rất nhiều. Thím rất biết ơn, nên định cảm ơn mấy đứa một chút. Cũng là dạo này thím quá bận, hôm qua thím còn nghĩ đợi hôm nào được nghỉ ngơi, thím mời mấy đứa ăn một bữa.”
Lâm Ngọc Trúc lập tức vui vẻ, nói: “Thím, hay là thôi đi, nếu có thời gian thì thím tranh thủ nghỉ ngơi nhiều vào. Chăm sóc trẻ em rất mệt.”
Thím Hứa thích nghe những lời này, cảm giác có người hiểu bà, cũng tán thành công việc của bà ta.
Vì vậy bà ta vui vẻ cười một hồi. Thấy Quan Thúy Miêu đang chơi với mấy đứa nhỏ, không có chú ý đến bọn họ.