Chương 457 - Cô có nên phá hư hay không? 2
Bà ta mới nói thầm với Lâm Ngọc Trúc: “Ngọc Trúc, dựa vào quan hệ của hai ta, thím cũng không khách sáo với cháu. Thật ra, đúng là thím có việc tìm cháu. Cháu thấy thầy Lý Vĩ thế nào?”
Lâm Ngọc Trúc nhìn vào khoảng không một lúc, cô không chú ý đến Lý Vĩ cho lắm.
Bởi vì Lý Vĩ là giáo viên lao động, ngày nào cũng bận làm nông.
Thời điểm ở văn phòng không nhiều lắm.
Vì vậy cô nói thật: “Thím, cháu không thân với anh ta cho lắm. Đừng nhìn bọn cháu ở cùng văn phòng, nhưng đến bây giờ chúng cháu chưa nói với nhau được mấy câu. Sao vậy ạ? Thím định giới thiệu cho ai sao?”
Nếu như hỏi nhân phẩm, thì tám chín phần mười là phải làm mai.
“Việc này thím chỉ lén nói cho cháu, cháu đừng nói cho ai khác!” Thím Hứa khẽ nói.
Lâm Ngọc Trúc lập tức gật đầu, nghĩ xem như là cô cũng có bạn thân.
Nhìn thím Hứa xem, coi trọng cô đến cỡ nào.
Cô vui mừng để sát lỗ tai vào.
Chỉ nghe thím Hứa nghiêm túc nói: “Trước đây ông cụ Lý bảo vợ kế toán Lý đến cửa làm mai. Ý là nhìn trúng Tiểu Hồng.”
“Thật ra thì thím cảm thấy không quá được. Nhà kế toán Lý quá biết tính toán, nhà họ Lý bọn họ quá có đầu óc. Tiểu Hồng hiền như vậy, thím sợ gả con bé vào, con bé sẽ chịu thiệt thòi.”
“Nhưng chồng của thím lại định đồng ý, ông ấy nhìn trúc điều kiện nhà họ Lý, thấy Lý Vĩ hơn mấy người làm nông nhiều. Thím thì không có cách nào khác, nên định hỏi cháu xem Lý Vĩ là người thế nào.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cô nói: “Thím, cháu vẫn chưa biết anh ta là loại người nào. Anh ta là người tốt hay người xấu, không phải một sớm một chiều là có thể nhìn ra. Cháu sẽ nhớ kỹ chuyện này, ngày thường quan sát giúp thím.”
Thím Hứa gật đầu.
Đúng lúc này, có một đứa trẻ khóc lên, thím Hứa vội vàng ôm vào lòng, vừa dỗ dành vừa hỏi cô: “Hai ngày nay thím thấy thầy Chương không tôi. Cơ thể rắn chắc, vừa thấy là biết cậu ta rất có sức lực. Vẻ ngoài thì đẹp trai, tướng mạo chính trực. Ngọc Trúc, thầy Chương là người thế nào? Có bạn gái chưa?”
Lâm Ngọc Trúc bị thím Hứa hỏi sửng sốt. Cô quay đầu nhìn Quan Thúy Miêu, thấy đối phương đang chơi đùa với bọn nhỏ.
Lâm Ngọc Trúc ghé sát vào, vừa đùa với đứa trẻ trong lòng ngực thím Hứa vừa nói: “Thím, anh ta không được, không phải là người tốt.”
Thím Hứa cảm thấy tò mò, đôi mắt lập tức sáng lên, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao cháu?”
Lâm Ngọc Trúc liếm môi, tuy cô không cảm thấy Chương Trình và Hứa Hồng sẽ thành đôi.
Nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, lỡ như có chuyện gì xảy ra thật thì sao.
Hơn nữa, cô không nói thì thím Hứa cũng có thể dần nhìn ra được.
Vì vậy, cô nhỏ giọng nói: “Thím, cháu nói cho thím, nhưng thím không được bảo là cháu nói đâu đấy!”
Thím Hứa vội vàng gật đầu.
“Chuyện này cháu yên tâm, có khi nào thím gạt cháu?”
Lâm Ngọc Trúc tin tưởng gật đầu, sau đó khẽ nói: “Theo quan sát của cháu, có lẽ trước đây thầy Chương thích cô Hàn. Cô Hàn động lòng rồi, không ngờ thầy Chương lại thấy được Lý Hướng Vãn.”
“Vì vậy…”
“Thím, thím quan sát thêm hai ngày thì sẽ biết. Thầy Chương không đáng tin. Không tốt hơn Vương Gia Bảo là bao, cũng là kẻ đứng núi này trông núi nọ.”
Sau khi biết được gia thế của Hàn Mạn Mạn, Lâm Ngọc Trúc đoán được có lẽ trước đây Chương Trình từng tán tỉnh Hàn Mạn Mạn.
Thím Hứa tỏ ra giật mình, nghĩ mà sợ nói: “Phải hỏi thăm một chút, thím cũng không cần loại người này.”
“Không ngờ đấy, trông thì cũng ra gì, thế nhưng lại là người như vậy. Thế cô Lý thấy thế nào?”
“Chắc chắn là ghét rồi, ai bảo anh ta cứ xum xoe.” Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi nói.
Thím Hứa cũng tặc lưỡi.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ Chương Trình đều bị thím Hứa nhìn trúng, vậy tiếp theo có lẽ là anh Thẩm của cô.
Cô có nên phá hư hay không?