Chương 461 - Cô ta là người có cả kho đường 2
Tâm trạng của Chương Trình chùng xuống, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu. Lúc xoay người, đôi mắt của anh ta sâu thẳm, sắc mặt rất khó coi.
Đến khi trở về văn phòng, Vương Tiểu Mai lập tức đi đến bên cạnh Lâm Ngọc Trúc, tỏ ra khoa trương nói: “Chương Trình đến tìm tôi thật. Sao cô đoán được vậy? Anh ta bảo tôi ngày nghỉ đến nhà Tự Lập ăn cơm. Anh ta muốn làm gì?”
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn liếc nhau, xem ra anh ta muốn ra tay từ Vương Tiểu Mai thật.
Lâm Ngọc Trúc giữ chặt Vương Tiểu Mai, khẽ nói: “Chuyện này để về nhà lại nói.”
Hôm nay Vương Tiểu Mai bồn chồn không yên, cứ suy nghĩ không thôi.
Cho dù cô ta nghĩ mãi cũng không hiểu.
Hàn Mạn Mạn cũng không yên lòng.
Bởi vì Chương Trình, cô ta giận luôn cả ba người ở sân sau.
Thầm cằn nhằn mãi, nếu không phải cô ta đánh không lại, có lẽ cô ta liền…
Tất nhiên, đây đều là suy nghĩ của Hàn Mạn Mạn mà thôi.
Khi ba người đều trở về điểm thanh niên trí thức, Vương Tiểu Mai liền lôi kéo Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn nói: “Các cô nói xem, tôi có nên đến nhà Tự Lập không? Anh Chương nói anh ta sẽ không đi.”
Lâm Ngọc Trúc im lặng một lúc rồi nói: “Không, có lẽ anh ta sẽ ở đó.”
Tùy tiện tìm vài câu lấy cớ là có thể lừa dối cô ngốc này.
Vừa nghe vậy, Vương Tiểu Mai liền nói: “Vậy tôi không đi.”
Miễn cho anh Bàn Tử ghen.
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu nó: “E rằng cô không trốn thoát được bữa cơm này.”
“Sao lại thế?” Vương Tiểu Mai vô cùng mê mang.
Lâm Ngọc Trúc bình chân như vại nói: “Sói đã nhớ thương con thỏ, thì dễ gì nó buông tha?”
Lý Hướng Vãn cười một tiếng.
Vương Tiểu Mai: …
Nói tóm lại, cô ta là con thỏ?
Ý tứ là, anh Chương muốn “ăn tươi nuốt sống” cô ta?
Lâm Ngọc Trúc phân tích cho Vương Tiểu Mai: “Theo lý mà nói, cô biết Chương Trình sớm hơn chúng tôi. Có lẽ cô không xác định được người này là tốt hay xấu. Chờ Lý Tự Lập tìm đến đây, cô không từ chối được thì đến đó một chuyến đi. Nghe một chút anh Chương kia lừa dối cô như thế nào. Cô cũng phải tự phán đoán. Cô chỉ cần nhớ kỹ, mục đích của anh ta không phải cô, mà là vị này. Dù có thay đổi ngàn lần thì bản chất vẫn như cũ, có lẽ anh ta làm tất cả những điều này đều là vì cô ấy.” Nói rồi, Lâm Ngọc Trúc nhìn Lý Hướng Vãn.
Lý Hướng Vãn tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Dù sao Vương Tiểu Mai cũng là con thỏ, vậy còn cô ta thì sao?
Vương Tiểu Mai sẽ không phải là người dùng ác ý để suy đoán người khác.
Nói cách khác, cô ta sẽ không nghĩ xấu cho người khác.
Chương Trình đã giúp cô ta rất nhiều. Cho nên ở trong lòng Vương Tiểu Mai, tuy người này không tốt, có lẽ nhân phẩm cũng chẳng ra sao.
Nhưng ấn tượng ban đầu vẫn ảnh hưởng đến cô ta.
Tuy không thể kính trọng như trước kia, nhưng cũng không đến mức chán ghét.
Biết Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc không thích Chương Trình, cô ta cố gắng tránh xa anh ta một ít.
Cô ta cũng chỉ có thể làm như vậy.
Lúc này, đầu óc của Vương Tiểu Mai đã rối như tơ vò.
Khi cô ta đang mê mang, Lý Hướng Vãn đã đứng dậy, thản nhiên nói: “Hôm nay ai xào rau? Hay là tôi xào?”
Vương Tiểu Mai lập tức không suy nghĩ gì hết, lắc đầu nói: “Cô nghỉ một ngày đi, để tôi!”
Lâm Ngọc Trúc rung chân không nói gì, xuyên đến thời đại này, chỉ cần có thịt thì vị gì cô cũng ăn được.
Người ăn thứ có sẵn thì có tư cách gì để kén chọn?
Lý Hướng Vãn thở dài, định thuyết phục Vương Tiểu Mai cho thêm chút đường vào đồ ăn.
Vương Tiểu Mai ôm ngực nói: “Tiết kiệm chút đi cô, đường khó có được lắm!”
Lý Hướng Vãn: …
Cô ta chính là người có cả kho đường đó.