Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 462 - Chương 462 - Hay Là Cô Cũng Dẫn Chúng Tôi Đi Ăn Một Bữa?

Chương 462 - Hay là cô cũng dẫn chúng tôi đi ăn một bữa?
Theo như lời của Lâm Ngọc Trúc, Chương Trình không định buông tha cơ hội lợi dụng Vương Tiểu Mai.

Chỉ là Lâm Ngọc Trúc không biết Chương Trình sẽ nói gì.

Nhưng cô cũng đoán được đại khái.

Ngày đó, sau khi ra khỏi phòng Lý Hướng Vãn, Lâm Ngọc Trúc lại nói với Vương Tiểu Mai vài câu.

Chỉ một vài điều.

Đến ngày nghỉ, ba người cùng đến thị trấn, nửa đường thì gặp Lý Tự Lập đang chạy vội đến.

Tâm trạng của Vương Tiểu Mai ngay lúc đó khá phức tạp.

Vừa cảm thán Lý Ngọc Trúc đoán được lòng người rất nhanh, lại vừa không muốn làm khó Lý Tự Lập.

Mấy năm nay bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, cảm tình không phải giả.

Lâm Ngọc Trúc nhìn Lý Tự Lập một cái rồi lắc đầu.

Nghiệt duyên mà.

Đây chính là người giúp Vương Tiểu Mai đầu độc Chương Trình.

Có thể thấy được, cảm tình của Vương Tiểu Mai và Lý Tự Lập sâu đậm đến nhường nào.

Cảm tình như vậy, có lợi mà cũng có hại.

Dừng xe xong, lúc này Vương Tiểu Mai mới cười nói: “Em đi tìm chị sao?”

Lý Tự Lập gật đầu, thiếu niên lạnh như băng nhưng khi nhìn thấy Vương Tiểu Mai thì lại hòa tan đôi chút: “Chị Tiểu Mai, anh của em bảo có lẽ chị sẽ không đến, em nhớ chị quá nên chạy lại đây thăm chị.”

“Chị và anh của em…”

“Không định chơi với em sao? Lâu lắm rồi Hoan Lạc không gặp chị.”

Nhìn vẻ mặt buồn bã của Lý Tự Lập, Vương Tiểu Mai suýt không chịu nổi.

Cô ta cười gượng: “Không có. Không phải chị đang chuẩn bị đến thăm hai anh em sao?”

Lý Tự Lập lập tức cười tươi như hoa. Mới chỉ có một năm thôi mà thiếu niên này càng trở nên đẹp trai, nhất thời Vương Tiểu Mai có cảm giác tự hào vì em trai nhà mình trưởng thành rồi.

Lý Tự Lập vui vẻ nói: “Chị Tiểu Mai, em mua không ít nguyên liệu nấu ăn, Hoan Lạc đang rửa sạch ở nhà ấy. Chị về nhà với em đi. Em nấu cơm, chị và Hoan Lạc chơi một lúc. Nếu không thấy được chị, chắc chắn con bé sẽ buồn lắm.”

Vương Tiểu Mai bất đắc dĩ nhìn Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, cợt nhả nói: “Hay là cô cũng dẫn chúng tôi đi ăn một bữa?”

Sắc mặt của Lý Tự Lập lập tức trở nên cứng đờ.

Sự không chào đón trong đáy mắt sắp tràn ra ngoài.

Lâm Ngọc Trúc “xùy” một tiếng.

Lý Hướng Vãn thì khẽ “này”.

Hai người đều biết Lý Tự Lập không chào đón Lý Hướng Vãn.

Lâm Ngọc Trúc cười ha ha, nói: “Thôi được rồi, chúng tôi không đi theo cô.”

Vương Tiểu Mai suýt tin thật, còn thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghe hai người nói không đi theo, cô ta lại cảm thấy khó chịu.

Cô ta trơ mắt nhìn Lâm Ngọc Trúc leo lên xe đạp của Lý Hướng Vãn, nghênh ngang mà đi.

Lý Tự Lập nhìn hai người đang đi xa, hỏi: “Chị Tiểu Mai, hiện tại quan hệ của các chị rất tốt sao?”

Vương Tiểu Mai gật đầu mà không hề suy nghĩ.

Lý Tự Lập mím môi, một lúc sau mới mở miệng nói: “Còn tốt hơn em sao?”

Vương Tiểu Mai: …

Cô ta cười bất đắc dĩ, nói: “Tự Lập, không ngờ em còn có mặt này.”

Cực kỳ giống người bạn nhỏ đang giành lấy bạn mình.

Lý Tự Lập chợt đỏ mặt, nhưng vì không có được đáp án mà đôi mắt trở nên ủ rũ đi nhiều.

Vương Tiểu Mai không nhìn ra, cô ta lên xe rồi nói: “Đi thôi.”

Lúc này Lý Tự Lập mới cười, không quan tâm như thế nào, chị Tiểu Mai không nỡ từ chối cậu ta.

Điều này chứng tỏ cậu ta cũng rất quan trọng.

Lý Hướng Vãn vừa lái xe vừa hỏi: “Hôm nay cô đến chỗ tôi lấy hàng sao?”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu rồi nói: “Trễ chút, tôi đưa hàng đến chỗ kia của cô.”

Cô thèm tiền của Bàn Tử không phải ngày một ngày hai.

Theo lời của đồng chí Thẩm, tất cả hàng của Bàn Tử đều được bán cho các xưởng làm phúc lợi cho công nhân.

Thị trấn đều có chút phương pháp, có thể xử lý không ít hàng.

Nếu không còn chút lý trí, có lẽ Lâm Ngọc Trúc đã bán một số lượng lớn hàng hóa rồi.

Vì để Lý Hướng Vãn đứng ngoài cuộc, Lý Hướng Bắc đã dùng quan hệ để tìm đại đội sản xuất làm giấy chứng nhận.

Cũng liên lạc với bên công xã.

Có thể nói hoạt động của Lý Hướng Vãn dần được hợp pháp hóa.

Tuy rằng phải cho đại đội sản xuất và công xã một chút lợi nhuận, nhưng dù sao thì cũng an toàn hơn nhiều.

Nhìn Lý Hướng Vãn đếm tiền, Lâm Ngọc Trúc khá thèm muốn.

Hạng tôm tép như cô đi theo không ảnh hưởng đến toàn cục đâu.

“Vậy được rồi, tôi chờ cô.” Lý Hướng Vãn nhàn nhạt nói.

Nhưng sự cưng chiều trong đó lại không ít.

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, lập tức ôm lấy Lý Hướng Vãn: “Chị Tiểu Vãn, có phải cô càng ngày càng thích tôi không?”

Lý Hướng Vãn suýt không giữ được tay lái.

Dưới sự lung lay kịch liệt của xe đạp, Lâm Ngọc Trúc lập tức ngồi yên.

Vương Tiểu Mai chạy lên nói: “Hay là để tôi chở Lâm Ngọc Trúc đến thị trấn thì tách nhau ra.”

Lý Hướng Vãn nghe xong thì gật đầu nói: “Cũng được.”

Lâm Ngọc Trúc: …

Đúng là vô tình mà!

Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy một căn nhà đổ nát ở đằng trước, giống hệt nhà hoang.

Trông rất âm u khủng bố.

Cô phát hiện khi một vài người đi đường ngang qua, mọi người đều bước nhanh hơn.

Đến cả trẻ con cũng không tò mò trong căn nhà này có gì.

Hơn nữa nó nằm ở vị trí hẻo lánh, đúng là bảo bối trong mắt Lâm Ngọc Trúc.

Cô tốn chút điểm cống hiện để hệ thống kiểm tra xem trong này có nguy hiểm không.

Sau khi biết được không có bất cứ nguy hiểm nào, Lâm Ngọc Trúc mới đi vào dạo một vòng.

Dường như đây là căn nhà bị chủ nhân bỏ, cửa sổ và đồ vật đáng giá trong nhà cũng bị lấy đi rồi.

Bị bỏ hoang rất lâu mới trở thành dáng vẻ như thế này.

Lâm Ngọc Trúc tìm đường một góc ẩn náu, định biến nó thành cứ điểm.

Cũng không để thứ gì, cô chỉ xem nó như nơi ẩn nấp khi tiến vào không gian.

Mỗi lần ở góc chết trong ngõ nhỏ, tim của cô đều đập thình thịch, cảm giác kia quá kích thích.

Ở đây thì chỉ cần đề phòng có ai đi ngang qua căn nhà này hay không là được.

Ra vào ở thời điểm không có ai thì càng bí ẩn một ít.

Đến khi ra khỏi căn nhà đổ nát, Lâm Ngọc Trúc liền biến thành Lão Dịch.

Tiếp tục công việc làm ăn của mình.

Mà bên kia, Vương Tiểu Mai cũng đến nhà Lý Tự Lập.

Hoan Lạc mất mẹ từ nhỏ, cho nên cô bé vô cùng dựa dẫm Vương Tiểu Mai.

Đến khi Vương Tiểu Mai tới, cô bé vui vẻ nhảy cẫng lên, ôm chặt Vương Tiểu Mai.

Vương Tiểu Mai dịu dàng vuốt ve đầu tóc của cô bé, trong lòng trở nên rối bời.

Nếu Chương Trình có ý xấu thật.

Thì cô ta sẽ sống chung với anh em Lý Tự Lập như thế nào đây?

Dù sao, cô ta cũng không muốn bị lợi dụng…
Bình Luận (0)
Comment