Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 463 - Chương 463 - Anh Chương, Anh Nói Rất Đúng 1

Chương 463 - Anh Chương, anh nói rất đúng 1
Vương Tiểu Mai định phụ nấu cơm với Lý Tự Lập, nhưng Lý Tự Lập lại cằn nhằn cô ta.

Cô ta chỉ đành chơi với Lý Hoan Lạc.

Khi hai người đang chơi vui vẻ thì cửa phòng bị mở ra.

Nụ cười của Vương Tiểu Mai lập tức trở nên cứng đờ, sững sờ nhìn Chương Trình mở cửa đi vào.

Cô ta hé môi, chào hỏi một cách khô khốc: “Anh Chương.”

Trong lòng tràn ngập sự thất vọng.

Chương Trình lại rất bình tĩnh giải thích: “Tiểu Mai, xin lỗi vì đã lừa cô. Nhưng ở trường học có vài chuyện không thể nói thẳng. Hôm nay tôi đến đây vì có vài lời muốn nói với cô. Nếu cô còn xem tôi là anh trai, vậy thì nghe tôi nói hết đã. Đợi tôi nói xong rồi, nếu cô không muốn tôi ở lại thì tôi lập tức đứng dậy đi, được không?”

Trong lời nói ấm áp của Chương Trình, Vương Tiểu Mai dần gật đầu.

Nhưng cô ta chợt nhớ đến lời của Lâm Ngọc Trúc, sói nhớ thương con thỏ.

Cô ta hít mũi, có chút không muốn nhìn Chương Trình.

Thấy dáng vẻ ngây ngốc của Vương Tiểu Mai, lòng Chương Trình có vài phần chắc chắn.

Anh ta lại quay đầu nói với Lý Hoan Lạc: “Hoan Lạc, em ra ngoài kia chơi được không?”

Lý Hoan Lạc mím môi rồi gật đầu, có chút không bằng lòng đi ra ngoài, khi mở cửa thì còn lưu luyến nhìn Vương Tiểu Mai.

Vương Tiểu Mai cười với cô bé.

Cô ta nhìn cô bé ra khỏi phòng.

Đến khi cửa bị đóng lại, trong căn phòng này cũng chỉ còn hai người.

Tiếng cắt rau của Lý Tự Lập truyền đến từ phòng bếp, bầu không khí như vậy làm Vương Tiểu Mai đứng ngồi không yên.

Vậy mà Chương Trình còn cầm một ghế gỗ, đi đến trước mặt Vương Tiểu Mai rồi ngồi xuống.

Làm cho cơ thể của Vương Tiểu Mai căng chặt, cô ta hơi hoảng sợ.

Chương Trình khẽ thở dài, hơi đau lòng nói: “Tiểu Mai, trước đây cô không như vậy. Có thể nói vì sao lại tránh xa tôi không? Thật sự chỉ là bởi vì tôi và cô Hàn sao? Hay là có người nói gì đó với cô…”

Thật ra Chương Trình càng muốn hỏi vì sao lại đề phòng anh ta?

Là Lý Hướng Vãn nói gì đó?

Hay cô ta nhìn ra được điều gì?

Vương Tiểu Mai cười gượng, nói: “Không, cũng không phải xa cách. Anh Chương, anh và cô Hàn có quan hệ gì vậy? Ở trường học… tôi cũng không dám nói chuyện như thế nào.” Cô ta thầm nghĩ may là Trúc Tử nghĩ kế sách cho cô ta.

Bảo khi nào cô ta lúng túng, không thể trả lời câu hỏi thì cứ hỏi quan hệ của anh ta với Hàn Mạn Mạn.

Quả nhiên, thấy Chương Trình cúi đầu che giấu cảm xúc, sau đó thì cười bất đắc dĩ, giải thích: “Cha của cô ta là xưởng phó của xưởng thịt lợn, cô cũng biết đến điều này. Người thường như chúng ta muốn lấy hàng bán thì còn phải tìm cách lấy lòng bọn họ. Chỉ là tôi quan tâm đến cô Hàn ở trường học một ít. Không ngờ đối phương… Bây giờ tôi đã cắt đứt quan hệ với cha cô ta. Nếu chúng tôi không có quan hệ kia, vậy thì không thể làm hiểu lầm cứ kéo dài mãi.”

Vương Tiểu Mai gật đầu, ngốc ngốc.

Nói cô ta tin cũng đúng mà không tin cũng đúng.

Dù sao hiện tại cô ta không định kết luận, sau này lại suy nghĩ sau.

Cô ta đã không phải Vương Tiểu Mai trước đây.

Chương Trình cho rằng cô ta tin.

Anh ta thở dài, hỏi ngược lại: “Tiểu Mai, cô không nghi ngờ lòng dạ của Lý Bàn Tử dành cho cô sao?”

Vương Tiểu Mai trợn tròn mắt, há miệng định nói gì…

Chương Trình lại nói trước: “Cô có nghĩ là anh ta tiếp cận cô vì có mục đích gì đó không? Tiểu Mai… Những tên lăn lộn ở chợ đen, có tên nào không phải kẻ tàn nhẫn đâu? Lý Bàn Tử hiền lành như vẻ bề ngoài thật sao? Nếu anh ta chỉ diễn cho cô xem thì sao? Tiểu Mai, tôi không muốn thấy cô bị Lý Bàn Tử lừa.”

Khi nói đến đây, Chương Trình tỏ ra lo lắng nhìn Vương Tiểu Mai.

Rất giống một người anh trai lo lắng cho sự an toàn của em gái.

Vương Tiểu Mai im lặng không nói gì, đầu óc rối như tơ vò.
Bình Luận (0)
Comment