Chương 464 - Anh Chương, anh nói rất đúng 2
Chương Trình lại tiếp tục mở miệng nói: “Em quen với anh ta thông qua Lý Hướng Vãn phải không? Chúng ta nghĩ xem mục đích của Lý Hướng Bắc và Lý Bàn Tử khi tiếp cận với Lý Hướng Vãn là gì. Tiểu Mai, không cần tôi nhiều lời, có lẽ lòng cô cũng hiểu rõ mà. Hiện giờ họ hàng của cô, còn có Lý Hướng Vãn đều giao dịch với bọn họ, cô còn không rõ tâm tư của bọn họ sao? Tiểu Mai, chúng ta quen nhau mấy năm nay, cô lại quen Lý Bàn Tử được mấy ngày? Cô nghe tôi bảo này, rời xa Lý Bàn Tử đi, anh ta không đơn giản như cô nghĩ.”
Suy nghĩ của Vương Tiểu Mai nhất thời trở nên rối bời, sau những câu nói của Chương Trình, cô ta lại cảm thấy nghi ngờ.
Người xưa nói tình yêu làm người trở nên mù quáng.
Vương Tiểu Mai đột nhiên tăng thêm buff, cô ta tin rằng Bàn Tử không phải là người như Chương Trình nói.
Cô ta nhớ đến ngày đó Lâm Ngọc Trúc từng nói với mình: “Chị Tiểu Mai, nếu cô bị anh Chương mê hoặc, cô cứ thử anh ta một chút.”
Lúc ấy Vương Tiểu Mai liền tò mò xin chỉ bảo một phen.
Nhớ đến lời Lâm Ngọc Trúc nói, Vương Tiểu Mai hít sâu một hơi, đột nhiên liếc mắt đưa tình với Chương Trình, hỏi: “Anh Chương, năm nay tôi đã hai mươi mốt. Thấy không có cơ hội về lại thành phố, mà điều kiện của Lý Bàn Tử lại tốt như vậy… Anh Chương, anh rõ tâm tư của tôi mà, mấy năm nay Tự Lập không ngừng tác hợp anh và tôi. Anh…” Vương Tiểu Mai suýt không nói được nửa, khuôn mặt không ngừng co quắp.
Nhưng Chương Trình chỉ cho rằng Vương Tiểu Mai đang hồi hộp.
Đột nhiên, anh ta duỗi tay nắm lấy tay của Vương Tiểu Mai, ánh mắt tràn đầy tình cảm, dịu dàng nói: “Tiểu Mai, em, sao em không nói sớm? Anh cho rằng em chỉ xem anh là anh trai.”
Vương Tiểu Mai khiếp sợ nhìn chằm chằm đôi tay của mình, thầm mắng một trận.
Thì ra là vậy.
Nhưng Lâm Ngọc Trúc lại nói với cô ta, cho dù tiếp theo xảy ra chuyện gì thì cô ta cũng phải tiếp tục diễn, phải lừa gạt người này để ra ngoài an toàn.
Đừng để bị giết người diệt khẩu.
Lâm Ngọc Trúc chỉ đùa cô ta, không ngờ Vương Tiểu Mai tin thật.
Nhớ tới những lời đó, Vương Tiểu Mai cố gắng diễn tiếp, run rẩy nói: “Vậy anh và Lý Hướng Vãn…”
Chương Trình tự cho là đã nắm được Vương Tiểu Mai, cuối cùng cũng có cửa đột phá, đầu óc nóng lên, đã không còn để ý đến rất nhiều chi tiết.
Anh ta bóp nhẹ hai tay Vương Tiểu Mai, vô cùng khiêu khích.
Nhưng ngoài miệng thì bất đắc dĩ nói: “Emcũng biết Lý Hướng Vãn có nguồn cung.”
Vương Tiểu Mai cắn môi, cúi đầu, thầm nghĩ: Bà mẹ nó.
Anh ta là vì nguồn cùng của Lý Hướng Vãn.
Còn nói xấu anh Bàn Tử của cô ta.
Vương Tiểu Mai rất muốn rút tay ra ngay lập tức, nhưng nhớ đến Lâm Ngọc Trúc vô cùng nghiêm túc nói “cẩn thận bị giết”, cô ta đành nhịn.
Chương Trình thấy Vương Tiểu Mai gục đầu xuống, chỉ cho rằng cô ta không vui.
Anh ta cưng chiều nói: “Anh chỉ cần biết cô ta lấy nguồn cung từ đâu. Tiểu Mai, nếu chúng ta cướp được nguồn cung từ tay cô ta, vậy chúng ta còn cần phải đi lấy lòng cô ta sao? Tuy Lý Hướng Vãn đẹp, nhưng với dáng vẻ kiêu căng khinh người của cô ta, em nghĩ anh sẽ thích sao? Ai lại không có liêm sỉ như vậy?” Nói đến câu cuối cùng, Chương Trình có chút chua xót.
Vương Tiểu Mai yếu ớt nói: “Anh Chương, anh định bảo em tìm ra xuất xứ nguồn cung của Lý Hướng Vãn sao?”
Thâm tình trong mắt của Chương Trình có thể làm người chết chìm, anh ta dụ dỗ: “Tiểu Mai, chỉ cần có được nguồn cung, tương lai của chúng ta sẽ giàu có hơn em nghĩ. Hãy tin anh, cả đời này, chúng ta sẽ không cần lo đến cái ăn cái mặc. Đời sau của chúng ta cũng sẽ không ăn bữa nay, lo bữa mai như chúng ta. Tiểu Mai, vì con cái trong tương lai của chúng ta, tình cảm của em và Lý Hướng Vãn lại là cái thá gì? Giờ em nghĩ lại đi, cô ta có cố ý tác hợp em và Lý Bàn Tử không? Như vậy, lợi dụng em để củng cố quan hệ của cô ta và Lý Bàn Tử, cớ sao mà cô ta không làm? Tiểu Mai, người không vì mình, trời tru đất diệt.”
Vương Tiểu Mai hít sâu một hơi, gật đầu, ngơ ngác nói: “Anh Chương, anh nói rất đúng!”
Chỉ cần cô ta có thể ra khỏi căn phòng này, anh ta nói gì cũng đúng.