Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 465 - Chương 465 - Phục Rồi! Đúng Là Đáng Khâm Phục Mà! 1

Chương 465 - Phục rồi! Đúng là đáng khâm phục mà! 1
Chương Trình thật sự tin tưởng là với vẻ ngoài ngu ngơ như vậy của Vương Tiểu Mai thì anh ta có thể dễ dàng nắm chắc Vương Tiểu Mai trong tay.

Trải thảm lâu như vậy rồi Chương Trình cũng sợ với chỉ số thông minh của Vương Tiểu Mai thì Vương Tiểu Mai sẽ không nhận ra được, cho nên anh ta tính toán cho Vương Tiểu Mai một chút ngọt ngào trước.

Chỉ thấy Chương Trình có chút mập mờ nói với Vương Tiểu Mai: "Em ở trong phòng nghỉ ngơi trước, anh vào bếp nấu cơm cho em. Nói đến mới nhớ ra đã lâu như vậy rồi em chưa được nếm thử tay nghề của anh.”

Vương Tiểu Mai cười cười, vội vàng cúi đầu.

Thấy vậy, Chương Trình cho rằng Vương Tiểu Mai thẹn thùng, trong mắt anh ta hiện lên một tia thành công, Chương Trình không khỏi tự tin lên, thầm nghĩ bộ dạng ngu ngốc của Lý Bàn Tử kia sao có thể so sánh với anh ta được.

Chờ Chương Trình vào phòng bếp, Vương Tiểu Mai mới đi theo, dáng vẻ giống y như là chim non luôn dính người, nói: "Anh Chương, em đi ra ngoài đi vệ sinh.”

Chương Trình buồn cười nói: "Đi đi.”

Anh ta còn tự cho là đúng mà cảm khái: Phụ nữ chính là như vậy, một khi muốn đối xử tốt với bạn thì đánh rắm lớn một chút cũng phải chào hỏi trước.

Trong lòng anh ta hiện lên một tia khinh thường.

Trên mặt Vương Tiểu Mai thì cười ngây ngô, nhưng trong lòng thì lại cực kỳ khẩn trương, lúc đi ra khỏi phòng, Vương Tiểu Mai liền giống như con chim cút mà lặng lẽ đẩy xe đạp ra khỏi sân.

Toàn bộ quá trình dáng vẻ của Vương Tiểu Mai đều là dáo dác giống như một tên trộm, để cho người khác nhìn thấy còn tưởng rằng là Vương Tiểu Mai đang trộm xe đấy.

Chờ ra khỏi sân, đóng cửa lại, Vương Tiểu Mai mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc Vương Tiểu Mai xoay người lại thì nhìn thấy Lý Hoan Lạc.

Hai người Vương Tiểu Mai và Lý Hoan Lạc bốn mắt nhìn nhau, trong không khí có một tia xấu hổ.

Vương Tiểu Mai xấu hổ cười cười.

Cô bé Lý Hoan Lạc cũng nở nụ cười, chỉ là có chút chua xót, cô bé vui vẻ ngửa đầu nói với Vương Tiểu Mai: "Chị Tiểu Mai, chị đi đi, sau này em sẽ không ầm ĩ đòi gặp chị nữa.”

Chương Trình là anh em họ của Lý Hoan Lạc, thời điểm khó khăn nhất hai anh em bọn họ đều phải dựa vào sự giúp đỡ của Chương Trình mới sống sót được.

Cái tầng quan hệ này là không thể thoát ra được.

Lý Hoan Lạc tuy rằng không biết chuyện giữa người lớn, nhưng cô bé lại biết anh Chương của cô cũng không thích chị Tiểu Mai.

Con cái nhà nghèo sớm đã biết lo liệu việc nhà, vì thế Lý Hoan Lạc tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có tư duy logic của chính mình.

Nếu không thích mà còn nói thích.

Thì nhất định là còn có ý đồ khác.

Vương Tiểu Mai chính là chị gái thân cận nhất của cô bé, vì thế Lý Hoan Lạc không muốn chị gái của cô bé bị lừa gạt.

Đồng thời, Lý Hoan Lạc cũng mơ hồ nhận ra là quan hệ của hai người bọn họ có thể đã trở nên xa cách rồi.

Lý Hoan Lạc tuy rằng không nỡ nhưng vẫn kiên trì suy nghĩ trong lòng.

Vương Tiểu Mai sờ sờ mái tóc mềm như nhung của cô bé, nói: "Có thời gian, chị sẽ tới đây thăm các em. Một lát nữa đi vào, đừng nói với anh trai em là chị đi rồi.”

Lý Hoan Lạc nhu thuận gật đầu.

Vương Tiểu Mai ôn nhu cười cười với cô bé, leo lên xe đạp rời đi.

Tốc độ kia, đi tới đâu, phía sau bánh xe đều là nổi lên một lớp bụi bặm nhàn nhạt.

Lý Hoan Lạc có chút thương cảm nhìn bóng lưng rời đi của Vương Tiểu Mai, cô bé xoay người lại đến nhà bạn của cô bé, chứ không phải là về nhà.

Sau khi nghe được tiếng Vương Tiểu Mai đi ra ngoài đóng cửa, Lý Tự Lập thần sắc hưng phấn hỏi: "Anh, anh và chị Tiểu Mai tốt lại rồi sao?”

Chương Trình nhìn Lý Tự Lập hồi lâu mới nở nụ cười, gật gật đầu.

Anh ta biết tình cảm giữa người em họ này của anh ta cùng với Vương Tiểu Mai cũng không phải là mức thân thiết bình thường, cho nên có một số lời vẫn là không nói cho Lý Tự Lập biết thì tốt hơn.

Để tránh những điều không hay xảy ra.

Lý Tự Lập thấy Chương Trình xác nhận thì lập tức vui mừng, nhưng chờ hai người bọn họ nấu cơm xong thì bọn họ lại phát hiện vẫn không nghe thấy tiếng Vương Tiểu Mai trở về.

Chương Trình khẽ nhíu mày, càng nghĩ càng thấy không đúng, vội vàng chạy đến sân, thấy trong sân đã không còn chiếc xe đạp kia của Vương Tiểu Mai nữa.

Sắc mặt Chương Trình dần dần trở lên âm trầm, anh ta tức quá mà cười phá lên.

Chỉ thấy anh ta thiếu chút nữa thì bạo tẩu.

Cái loại đồ chơi vốn tưởng rằng đã đến tay lại thoát ly khống chế, thậm chí còn phản tướng mà cho anh ta một kích ấy.

Nếu như không có Vương Tiểu Mai vừa rồi cố ý dụ dỗ, anh ta ở chỗ Lý Hướng Vãn còn có đường vãn hồi.
Bình Luận (0)
Comment