Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 466 - Chương 466 - Phục Rồi! Đúng Là Đáng Khâm Phục Mà! 2

Chương 466 - Phục rồi! Đúng là đáng khâm phục mà! 2
Cho dù Vương Tiểu Mai trở về có nói cái gì đó với Lý Hướng Vãn, thì anh ta chỉ cần nói là anh ta lo lắng Vương Tiểu Mai bị người ta lừa gạt là được.

Nhưng mà bây giờ...

Thần sắc Chương Trình khó lường, gân xanh trên trán nổi lên.

Vương Tiểu Mai, rất tốt, thế nhưng anh ta lại xem thường cô ta.

Chờ tâm trạng bình ổn trở lại thì lúc này Chương Trình mới nhớ tới kế hoạch tiếp theo còn đang tiến hành của anh ta.

Bên trong...

Lúc này Lý Tự Lập cũng đi ra xem xét tình huống.

Nhìn trong sân thiếu một chiếc xe đạp, sắc mặt Lý Tự Lập dần dần trở nên mất mát, nói: "Anh, chị Tiểu Mai không phải cùng anh..."

Chương Trình kéo chiếc tạp dề vải rách trên người ra, mắt đầy ghét bỏ, lạnh lùng nói: "Anh đi ra ngoài một chuyến.”

Nói xong, anh ta còn tiện tay ném chiếc tạp dề vải rách trong tay xuống đất, rồi bước đi.

Lý Tự Lập ngẩn người nhìn tạp dề trên mặt đất.

Mà lúc này, Vương Tiểu Mai đã chạy xa, cưỡi xe đạp như gió bay đến bên Lý Hướng Vãn.

Lý Hướng Vãn nhìn mái tóc bị gió thổi khiến nó trở nên có chút lộn xộn của Vương Tiểu Mai, nhướng khóe mắt hỏi: "Đây là có sói đuổi theo cô hả.”

Vương Tiểu Mai một đường kinh hồn táng đảm, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Vương Tiểu Mai thở hắt ra một hơi, sau đó mới thở hồng hộc nói: "Hướng Vãn, hôm nay tôi thiếu chút nữa không thể trở về được.”

Nhìn bộ dáng khoa trương của Vương Tiểu Mai, Lý Hướng Vãn vẻ mặt mê man, suy nghĩ xoay chuyển một chút, dở khóc dở cười nói: "Có phải là cô lại nghe Lâm Ngọc Trúc lừa gạt gì rồi phải không?”

Vương Tiểu Mai lắc đầu, nói: "Lần này cũng không phải là lừa gạt, thật sự, Trúc Tử, đúng là thần mà.”

Lý Hướng Vãn bất đắc dĩ lắc đầu.

Lâm Ngọc Trúc bên này liền tự tại hơn nhiều, thiết lập nhân vật của Lão Dịch người này đúng là vừa đơn giản vừa tiết kiệm công sức.

Trong túi cô có một quyển sổ nhỏ, ai đặt hàng gì, lần sau cô có thời gian thì sẽ đưa tới chỗ bọn họ.

Cơ bản chính là mỗi lần cô giao hàng thì bọn họ đều lấy, đương nhiên cũng có người bởi vì cô giao hàng muộn mà không mua nữa, nhưng thu nhập vẫn rất khả quan đấy.

Dù sao thì cô còn bán rất nhiều hàng hoá khác mà.

Sáng nay Lâm Ngọc Trúc đã kiếm được một khoản sáu trăm đồng, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy mỹ mãn kết thúc công việc, đi đến chỗ Lý Hướng Vãn.

Cõng theo một giỏ hàng mà nói thì thật sự là không cõng nổi luôn.

Chờ Lâm Ngọc Trúc vào phòng, vừa buông cái giỏ xuống được cái thì Vương Tiểu Mai liền lôi kéo Lâm Ngọc Trúc muốn nói chuyện.

Lâm Ngọc Trúc ngăn Vương Tiểu Mai lại, lau mồ hôi trên trán, nói: "Nào, trước tiên xem những thứ này bao nhiêu tiền.”

Vương Tiểu Mai...

Lý Hướng Vãn hé miệng cười, lấy hàng trong giỏ ra nhìn một chút, phát hiện gạo kém hơn rất nhiều so với gạo tinh của cô ta, Lý Hướng Vãn chọn một cái ra nhìn một chút, còn có thể nhìn thấy đất cát.

Vẻ mặt Lý Hướng Vãn cứng lại, Lý Hướng Vãn bị kinh hãi, trong lòng nghĩ cô ta vậy mà lại xem nhẹ việc này, sau đó Lý Hướng Vãn nói với hai người Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai: "Trong gạo này của cô có chút nhiều cát sỏi, đặt cùng chỗ với tôi mà nói khó tránh khỏi bị hạ giá. Không bằng..."

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai cùng nghiêng đầu nhìn Lý Hướng Vãn.

Chỉ thấy đôi môi anh đào của Lý Hướng Vãn khẽ mở ra, nói: "Chúng ta trộn chút cát sỏi vào lương thực của chúng ta đi. Nếu như vậy thì chất lượng của hai bên sẽ là tương đương, các cô nói xem, thế nào hả?”

Vẻ mặt Vương Tiểu Mai cứng lại, "Đây không phải là..." cân khống, làm số cân tăng lên sao.

Ánh mắt Lâm Ngọc Trúc sáng lên, nói: "Tuyệt vời, cô và Vương Tiểu Mai làm đi, tôi lại đi kéo một nhóm hàng nữa về.”

Phục rồi! Đúng là đáng khâm phục mà!

….

Lúc này, Lý Hướng Vãn vô cùng thân thiết cười với Vương Tiểu Mai.

….

Lâm Ngọc Trúc lấy chìa khóa xe ra, đảo qua đảo lại tìm kiếm hàng hoá vài lần.

Nhìn không sai biệt lắm, Lâm Ngọc Trúc mới mệt mỏi đầu đầy mồ hôi kết thúc công việc, Lâm Ngọc Trúc vậy mà thật sự xách theo hàng hoá rồi đạp mấy vòng xe để chở chúng về.

Nhìn táo, đường đỏ và những thứ tạp vụ trong giỏ, Lý Hướng Vãn nghĩ hàng hoá phía bên Lâm Ngọc Trúc này cũng quá tạp nham đi.

Lâm Ngọc Trúc ngồi ở trên ghế, cầm chén uống một ngụm nước, không có biện pháp, ai bảo cô cũng chỉ có thể cướp được chút ít như vậy.

Vương Tiểu Mai còn ở một bên giúp đỡ nói: “Là như vậy, loại làm ăn nhỏ giống như cô ấy vậy đó, chính là không dễ dàng.”

Lý Hướng Vãn xoa xoa cánh tay chua xót, cân nhắc việc trộn cát sỏi với gạo này có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Trách không được những người làm kinh doanh trước kia càng làm lại càng trở nên gian thương, cái này đúng là lợi nhuận cũng quá cao rồi.
Bình Luận (0)
Comment