Chương 469 - Mấy người tính kế tôi cái gì 1
Lúc trước sau khi Thẩm Bác Quận biết được tin tức từ phía Lâm Ngọc Trúc, cũng đã suy đoán ra, Chương Trình hẳn là muốn hạ gục Lý Bàn Tử.
Cá đã cắn câu rồi.
Thám thính được thời gian từ bên Lâm Ngọc Trúc, bên này Thẩm Bác Quận cũng đã bắt đầu bố trí.
Lâm Ngọc Trúc chủ trương để Vương Tiểu Mai tự mình nhìn rõ Chương Trình.
Thẩm Bác Quận bên này điều hai người theo sát Chương Trình, một là theo dõi xem khi nào cá sa lưới, mặt khác là âm thầm bảo vệ an toàn cho Vương Tiểu Mai.
Chương Trình cũng không hay biết, khi anh ta nói chuyện với Vương Tiểu Mai, ở bên ngoài đằng sau cửa sổ đang có người nghe lén.
Thẩm Bác Quận không nói chuyện này với Lý Bàn Tử là sợ anh ta lo lắng sẽ bị loạn, làm xáo trộn kế hoạch.
Dù gì Lý Bàn Tử cũng là mồi câu lớn nhất trong đó.
Vương Tiểu Mai khả năng còn không nguy hiểm bằng anh ta.
Không ngoài dự liệu, Chương Trình ra tay với Bàn Tử, sắp xếp mấy đàn em bám theo Lý Bàn Tử.
Ở con ngõ nhỏ không người đi lại, trùm bao tải, đánh hôn mê.
Khiến cho đồng nghiệp âm thầm đi theo Bàn Tử vừa bực mình vừa buồn cười, người đều đã đánh cho hôn mê rồi, mấy người còn đạp thêm mấy cái.
Có thể thấy được đối với Lý Bàn Tử hận thấu xương.
Mấy người âm thầm bất động, tiếp tục bám theo.
Ba tên côn đồ kia cũng rất vất vả, khiêng Bàn Tử đang hôn mê, mệt vã cả một thân mồ hôi.
Đến khi kéo tới cổng sân của một căn nhà, một tên côn đồ trong số đó còn hùng hùng hổ hổ nói một câu: “Cái tên mập chết tiệt này cũng thật con mẹ nó nặng.”
Một tên côn đồ khác dẩu môi, sốt ruột nói: “Mau, đừng rề rà nữa, nhanh chóng khiêng tên Bàn Tử này vào nhà, hôm nay anh ta được hưởng phúc rồi.”
“Hê, chị Hồng thật sự còn có thể làm thế nào với anh ta, đều là diễn kịch cho nhà bên xem mà thôi.”
Lúc này mấy người theo đuôi mới phát hiện, mấy tên lưu manh này đưa Lý Bàn Tử tới nhà bên cạnh Lý Tự Lập.
Đều là người trải qua trăm trận chiến, suy nghĩ gần như đã đoán được Chương Trình muốn làm gì.
Sau khi ba tên côn đồ khiêng Lý Bàn Tử vào nhà, chị Hồng trong miệng bọn họ lắc mông đi ra.
Liếc mắt nhìn Bàn Tử một cái, ghét bỏ nói: “Lão đại của mấy cậu cũng không biết tìm người đẹp trai một chút.”
Tên côn đồ kia lập tức cợt nhả nói: “Chị Hồng, chị xem, em đẹp trai không?
Hay là hai chúng mình làm một lần trước.”
Hai tên côn đồ còn lại lập tức cười vang.
Chị Hồng kia cũng không phải người bình thường, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp liếc nhìn đánh giá tên côn đồ một cái, chậm rãi nói: “Cậu còn không bằng Bàn Tử này.
Ít ra anh ta còn sạch sẽ một chút.”
Tên côn đồ kia lập tức bĩu môi.
Anh ta còn ghét bỏ người phụ nữ này không sạch sẽ nữa kìa.
Chị Hồng hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Còn không khiêng người lên trên giường đất, cởi quần áo ra, trông chờ tôi ra tay hay gì? Chút nữa người tỉnh rồi, cái gì cũng chưa làm xong, xem mấy cậu ăn nói với Chương Trình như thế nào.”
Mấy tên côn đồ kia bĩu môi, lập tức ném Bàn Tử lên trên giường, giơ tay chuẩn bị cởi quần áo của Bàn Tử.
Chỉ nghe chị Hồng lại dặn dò nói: “Đừng có cởi sạch, làm cho không giống.
Là anh ta cưỡng bức bà đây, không phải bà đây cưỡng bức anh ta.”
Ba tên côn đồ....
Không ngờ áo ngoài còn chưa kịp cởi ra, cửa phòng đã bị mở ra, mấy người đàn ông cường tráng nối đuôi nhau đi vào, khí thế hùng hổ xông lại đây.
Hai ba chiêu liền hạ gục được mấy tên côn đồ.
Người dẫn đầu đạp một cái lên tên côn đồ, hung dữ nói: “Anh Bàn Tử của tao cũng là mấy con bê con chúng mày tính kế hả.”
Dọa cho mấy tên côn đồ co rúm ở góc tường run bần bật.
Dưới sự chèn ép thế lực của mấy người đàn ông cường tráng, vị chị Hồng kia cũng không còn bộ dáng lạnh lùng như lúc nãy nữa, co rúm ở cạnh tường run rẩy nói: “Là... Là bọn họ ép tôi làm, là tôi bị ép.”
Người đàn ông cường tráng dẫn đầu cười ha hả một tiếng.
Dọa cho chị Hồng mồ hôi lạnh chảy ròng.
Sau khi gọi Bàn Tử tỉnh dậy, mấy người đưa ba tên côn đồ và cả chị Hồng toàn bộ chuyển dời đến nơi khác.
Bởi vì có dao găm đặt ở sau người, mấy người đó không dám lớn tiếng kêu to.
Lý Bàn Tử liền cứ thế lỡ hẹn với Vương Tiểu Mai.
Chờ mấy người tới địa bàn của Lý Bàn Tử, Thẩm Bác Quận cũng ở đó, Bàn Tử ôm đầu hỏi: “Anh, anh đã sớm biết bọn họ muốn ra tay rồi sao?”
Thẩm Bác Quận nhìn vào mặt Bàn Tử, nói: “Vất vả rồi.”
Lý Bàn Tử ngây ngô cười, chỗ vết thương nhỏ này có là gì, bé nhỏ không đáng kể.
Thế lực bên ngoài ngo ngoe rục rịch, bọn họ bố trí đến mất ăn mất ngủ.
Giăng nhiều lưới như vậy, liền chờ con cá lớn nhất kia mắc câu.
Chút hy sinh này là đáng giá.
Lý Bàn Tử chỉ hy vọng, bọn họ diễn giống một chút, con cá lớn lúc trước chạy thoát và hợp tác cùng hai nhà họ Tống, Lưu sẽ lọt lưới.
Mấy người đàn ông cường tráng trói ba tên côn đồ và chị Hồng lại, bắt đầu giảng đạo lý.
Mà khi Chương Trình bên này chạy đến nhà bên cạnh thì đã người không phòng trống từ lâu.
Chương Trình có chút không thể hiểu được.