Chương 470 - Mấy người tính kế tôi cái gì 2
Mà sau khi Thẩm Bác Quận bên này sắp xếp xong xuôi, bảo Bàn Tử thăm hỏi một tiếng với Lý Hướng Vãn bên kia trước.
Hiện giờ tình hình rối loạn, tốt nhất tạm thời đừng trở về thôn, trước đó anh đặc biệt dặn dò Lâm Ngọc Trúc lên trên thị trấn, đừng có đợi ở trong thôn, chính là vì để phòng ngừa vạn nhất.
Nơi ở trên thị trấn chỉ có người của bọn họ biết, ba cô gái ở lại chỗ đó càng an toàn hơn chút.
Sắp xếp xong phía Lý Hướng Vãn, lại đi mời Chương Trình qua đây.
Cũng không có ai thích hợp mời người này đến đây hơn Lý Bàn Tử.
Chương Trình bên này còn đang phái đàn em đi tìm người, Lý Bàn Tử cũng đã dẫn theo các anh em đến chỗ của anh ta, đi lên không nói hai lời đã đấm cho anh ta một trận.
Sau khi đánh cho Chương Trình cũng mặt mũi bầm dập, mẹ đều không nhận ra, Lý Bàn Tử mới nói: “Người anh em, đi thôi, anh tôi gọi anh đi một chuyến.”
Chương Trình vẻ mặt không xác định được, đang nghĩ xem anh trong miệng Lý Bàn Tử là ai.
Phản ứng đầu tiên của anh ta là Lý Hướng Bắc.
Nhưng đến khi nhìn thấy người thật, thoáng chốc thấy kinh ngạc.
Ngón tay thon dài mảnh mai của Thẩm Bác Quận đang chơi với dao găm, nghiền ngẫm nhìn Chương Trình, giọng nói dịu dàng không nhanh không chậm nói: “Thầy Chương tới rồi à.”
Đồng tử Chương Trình co rụt lại, không thể tin nổi nhìn Thẩm Bác Quận nói: “Anh… tại sao....” rồi lại đột nhiên hiểu ra.
Lý Bàn Tử chẳng qua là thủ thuật che mắt mà thôi, người thật sự đoạt lấy con đường làm ăn của anh ta chính là Thẩm Bác Quận.
Anh ta vẫn luôn xem nhẹ Thẩm Bác Quận, vẫn luôn cho rằng anh chỉ là người làm cầu nối trung gian.
Nếu như thật sự là người này, bộ dáng lôi kéo anh ta chuyện trò vui vẻ trong trường học, vậy mà đều là diễn trò cho anh ta xem cả.
Trong lòng Chương Trình cảm thấy nực cười.
Lại có chút tức giận, thế mà chính mình giống như bị coi thành con khỉ để mặc cho bọn họ chơi đùa.
“Thầy Chương tôi chính là chờ anh đi đến bước ngày hôm nay, đã đợi rất lâu rồi.” Thẩm Bác Quận mắt phượng hơi nhếch lên, ngồi ở bên kia hơi ngẩng đầu, đã không còn bộ dáng chính trực lẫm liệt ngày thường nữa.
Lưu manh vô lại, cực kỳ giống người xấu.
Suy nghĩ của Chương Trình bay tán loạn, trong lòng nhanh chóng phân tích ý tứ trong lời nói của Thẩm Bác Quận.
Thấy đối phương nửa biết nửa không, Thẩm Bác Quận vừa chơi dao găm trong tay vừa có lòng nói: “Thầy Chương, không ngại nhắc nhở anh thêm hai câu.
Anh sẽ không thật sự cho rằng một cô gái như Lý Hướng Vãn, thật sự có thể làm ra nhiều hàng hóa như vậy đấy chứ?”
Chương Trình thần sắc cứng lại, trong đầu nhanh chóng lí giải mối quan hệ của mấy người này, Lý Hướng Bắc, Lý Hướng Vãn, Lý Bàn Tử còn có người trước mặt này nữa.
Sắc mặt xanh mét nói: “Mấy người tính kế tôi cái gì?”
Thẩm Bác Quận bất cần đời dựa vào ghế, bắt chéo hai chân, môi mỏng hơi hé, giọng nói khí phách nói: “Tôi muốn đám thuộc hạ này của anh, nói cách khác, tôi muốn anh... làm việc cho tôi.”
Chương Trình cười lạnh, ánh mắt sắc bén, cứng rắn nói: “Dựa vào cái gì?”
Giang sơn anh ta vất vả lắm mới đánh ra được, há sẽ cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần hay sao.
Thẩm Bác Quận tùy tiện ném dao găm trong tay đi, vững vàng cắm vào bùn đất trước mặt của một tên côn đồ bị trói.
Do cho tên côn đồ kia giật nảy mình, run rẩy không ngừng.
Thẩm Bác Quận thưởng thức một phen trò hề của tên côn đồ, mới nhìn về phía Chương Trình, gằn từng chữ một nói: “Chỉ dựa vào bọn họ.”
Chương Trình nhìn ba anh em thuộc hạ và cả chị Hồng, sống lưng túa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thẩm Bác Quận châm chọc nhìn anh ta nói: “Thầy Chương, khi anh tranh giành phụ nữ với Lý Hướng Bắc, sao không nghĩ xem, người xuất thân từ kiểu gia đình này giống như chúng tôi, nghiền chết anh, là chuyện rất dễ dàng?”
Chương Trình nhất thời không có lời nào phản bác.
Một loại cảm giác vô lực đột nhiên nảy sinh.
Mấy người này rơi vào tay đối phương, anh ta đã bị nắm thóp rồi.
“Anh nên vui mừng vì anh còn có giá trị lợi dụng.
Nếu không, nơi mà bây giờ anh đang đứng đã không phải ở đây rồi.”
Lúc này Chương Trình hiểu được, ba người Thẩm Bác Quận đã sớm theo dõi anh ta.
Anh ta cho rằng ở chợ đen đã che giấu đủ sâu rồi, nhưng lại bị lộ ở bên phía Lý Hướng Vãn.
Chương Trình trong lòng thậm chí còn cảm thấy buồn cười, anh ta muốn lợi dụng phụ nữ hại Lý Bàn Tử, nhưng không ngờ lại đi vào đường cũ của người ta.
Người ta sớm đã dùng mỹ nhân để dụ anh ta.
Anh ta còn không tự biết.
Nội tâm Chương Trình lúc này náo động không thôi, anh ta không cam lòng, không cam lòng cứ thế đem giang sơn mà mình đánh đổi được chắp tay nhường cho kẻ khác.
Thẩm Bác Quận chuẩn bị để cho anh ta nghĩ ngợi kĩ càng một lúc, bèn nói với Lý Bàn Tử: “Đưa mấy người này đến đồn công an.”
Chương Trình lập tức ngẩng đầu, thần sắc bắt đầu hoảng loạn.
Anh ta tất nhiên không tin, mấy anh em này sẽ tử trung* với anh ta.
*trung thành tuyệt đối, vĩnh viễn không phản bội.
Một khi khai ra anh ta, tất cả mọi thứ mà anh ta sở hữu đều sẽ hóa thành hư ảo.
Cuộc đời của anh ta sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Thẩm Bác Quận vô cùng ổn định nói: “Tôi đã dạy bọn họ nên nói như thế nào, yên tâm, sẽ không khai ra anh.
Còn sau này có khai ra hay không, thì phải xem biểu hiện của anh.”
Lồng ngực Chương Trình co rụt lại, yết hầu sít chặt.
Đã rõ ràng ý trong lời nói của Thẩm Bác Quận, hoặc là thành người của anh, hoặc là liền thân bại danh liệt.
Hôm nay bốn người này sẽ trở thành cản trở cả đời này của anh ta.
Nếu là người bình thường thì cũng thôi đi, nhưng gia thế và nhân mạch của Lý Hướng Bắc, Chương Trình đành cắn răng, cam chịu số phận hô: “Đại ca.”