Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 474 - Chương 474 - Chỉ Là Tay Có Chút Không Thành Thật 2

Chương 474 - Chỉ là tay có chút không thành thật 2
Nếu nói Chương Trình có dụng ý xấu, tự phát triển thế lực của mình, vậy Thẩm Bác Quận và Lý Bàn Tử thì sao?

Hình như cũng làm chuyện tương tự.

Lý Hướng Vãn khẽ nhíu mày, lấy sự hiểu biết của cô ta đối với Lý Hướng Bắc, nếu thật sự Thẩm Bác Quận và Lý Bàn Tử cũng là người có dã tâm.

Anh ta sẽ không yên tâm đem bản thân cô ta cứ vậy giao cho hai người bọn họ như thế.

Nếu hai người này thật sự là người có dã tâm, Lý Hướng Bắc tất nhiên sẽ che ở phía trước cô ta, tự mình ứng đối với hai người này.

Cũng không phải cô ta tự luyến, đối với Lý Hướng Bắc, cô ta vẫn luôn rất tin tưởng.

Mặc dù cô ta cũng không biết là vì cái gì.

Lý Hướng Vãn càng nghĩ càng thấy không đúng.

Nghiêng đầu nhìn Lâm Ngọc Trúc đang ngủ ngon lành một cái, đầu óc đột nhiên chợt lóe lên một tia sáng.

Không đúng, trước đây, Thẩm Bác Quận hẳn là có tình ý với Lâm Ngọc Trúc.

Cái áo khoác quân đội kia......

Lý Hướng Vãn bắt đầu suy xét lại ở trong đầu, đáp án hình như càng trở nên rõ ràng hơn.

Lúc này Lâm Ngọc Trúc đang mơ mình ôm một con gấu lông xù để ngủ, còn khó hiểu mua khi nào, trên tay thuận tiện bóp nhẹ một chút.

Khỏi phải nói, còn khá mềm mại.

Liền thấy con gấu bông này lập tức như xác chết vùng dậy, đập cô hai cái, điều này dọa cho Lâm Ngọc Trúc trực tiếp từ trong mơ tỉnh lại.

tầm mắt mông lung dần dần rõ ràng, chỉ thấy trước mắt có một gương mặt tái mét tóc dài buông xõa, dọa cho Lâm Ngọc Trúc giật nảy mình.

Đến khi nhìn rõ người, mới phát hiện là Lý Hướng Vãn.

Nói ra thi, người này trông quá trắng cũng không tốt, đêm khuya ngủ ở bên cạnh cũng rất dọa người.

Lâm Ngọc Trúc nhỏ giọng hỏi: “Cô làm gì đấy?”

Lúc này cũng phản ứng lại được, lúc nãy đối phương hẳn là đập cô hai cái.

Lý Hướng Vãn tức giận nói, “Mặc quần áo vào, đi ra ngoài nói, tôi có lời muốn hỏi cô.”

Lâm Ngọc Trúc nghe cái ngữ khí này, không kì lạ à, chẳng lẽ cô nói mớ?

Đối phương đã biết cô cũng xuyên tới rồi?

Không nhớ rõ từng nói chuyện ở trong mơ mà, ngược lại nhéo con gấu hai cái thôi.

Biểu cảm của Lâm Ngọc Trúc dần dần......

Đến khi mặc xong quần áo rồi cùng Lý Hướng Vãn nương theo ánh trăng đi ra phòng, nhìn làn da trắng như tuyết của Lý Hướng Vãn, cũng không cảm thấy đẹp nữa, mà còn có chút sợ chết khiếp.

Lâm Ngọc Trúc kiến nghị nói: “Hay là, thắp một ngọn nến nhé.”

Lý Hướng Vãn trợn trắng mắt một cái, sờ sờ mó mó tìm nến ra.

Đến khi thắp xong phát hiện Lâm Ngọc Trúc thở phào một hơi, có chút khó hiểu.

Trước đây không phát hiện cô sợ tối.

Lâm Ngọc Trúc ngáp một cái, hỏi: “Chuyện gì.”

Lý Hướng Vãn mím môi, híp mắt nhìn cô.

Lâm Ngọc Trúc ho khan, trong lòng run rẩy, sao lại cảm thấy đối phương muốn ăn cô vậy.

Chỉ thấy Lý Hướng Vãn u ám nói: “Lâm Ngọc Trúc, cô lừa tôi khổ quá.”

Lâm Ngọc Trúc?????

Áo khoác thật sự bại lộ rồi.

Con ngươi Lâm Ngọc Trúc xoay loạn một trận, trong lòng hỏi hệ thống: Là ta nói mớ hả?

Hệ thống: Tự động khấu trừ một ngàn điểm cống hiến, ký chủ không có nói mớ.

Chỉ là tay có chút không thành thật.

Lâm Ngọc Trúc nhẹ nhàng thở ra, cười hì hì nói: “Làm sao vậy? Đã phát hiện cái gì?

Nào, nói xem, giữa người với người sợ nhất chính là sinh ra khoảng cách.

Mi mau nói đi, để tôi lừa dối... không, giải thích một chút.”

Lý Hướng Vãn xoa ấn đường, vào thẳng chủ đề hỏi: “Có phải cô và Thẩm Bác Quận đã ở bên nhau rồi hay không.”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, vẻ mặt dọa nạt nói: “Nói cái gì vậy, người ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ mà.”

Hóa ra là phát hiện cô và đồng chí lão Thẩm minh tu sạn đạo ám độ trần thương rồi[1]?

[1]thành ngữ ý chỉ ý định thực sự được che giấu sau hành động khác, dùng một hành động rõ ràng để mê hoặc đối phương, khiến đối phương hiểu sai, từ đó mình giành được thắng lợi.

Lý Hướng Vãn đột nhiên cảm thấy cơ tim tắc nghẽn.

“Ai hỏi cô cái này, Thẩm Bác Quận và Lý Bàn Tử có phải nằm vùng hay không.” Lý Hướng Vãn nhỏ giọng hỏi.

Sợ đánh thức Vương Tiểu Mai còn đang nằm ngủ say trên giường.
Bình Luận (0)
Comment