Chương 478 - Không phải xấu hổ bình thường đâu 2
Thím Vương thấy bộ dạng này của mẹ Hàn, cũng không đa nghi, nghĩ có thể là do nhất thời nghĩ không thông, để cho bà ta tiêu hóa một lúc.
Ngẫm lại những lời hồi nãy nói ra, đối với cô Hàn có chút bất lợi.
Lại đứng dậy từ bên bệ bếp, lấy bữa cơm của học sinh tới cho mẹ Hàn xem.
Rồi thở dài nói: “Cô xem, bọn nhỏ của trường chúng tôi, bữa trưa hầu như đều ăn cái này, haiz, người ở nông thôn một năm cũng chẳng kiếm được mấy đồng tiền.
Để cho con đi học, khoản thức ăn liền không tốt được đến đâu.
Cô Hàn này cũng là có lòng tốt, lấy không ít đồ đến trường học.”
Mẹ Hàn nhìn bánh ngô không lớn lắm ở trong bát, cũng cảm thấy đồng cảm, thế nhưng có chút đau lòng hỏi: “Cái bánh ngô bé như vậy, bọn nhỏ có thể ăn no không?”
Thím Vương vừa nghe liền biết mẹ Hàn là người chưa từng chịu khổ, cười cười, sau đó cảm thán nói: “Ăn không no, thì uống nước vào, cũng liền no rồi.”
Mũi mẹ Hàn chua xót, lại cảm thấy con gái nhà mình mới không phải là do tranh giành đàn ông.
Rõ ràng là thương xót bọn nhỏ.
Nghĩ đến Chương Trình, Mẹ Hàn cũng trở nên thận trọng , mở miệng hỏi: “Chị dâu, thầy Chương Trình này người như thế nào.”
Thím Vương vẻ mặt ghét bỏ, bĩu môi nói: “Chẳng ra gì, ngày ngày bám dính theo phía sau cô Lý.
Người ta căn bản không muốn để ý đến anh ta.
Cô là chưa thấy cái kiểu bám dính đấy thôi, đoán chừng trước trước đây cũng làm như thế với cô Hàn.
Nếu không tại sao cô Hàn lại đến giờ vẫn chưa nhận ra được.
Đều nói phụ nữ sợ người khó đối phó, cô Hàn cũng là xui xẻo, đụng phải loại người như vậy.”
Lúc này sắc mặt mẹ Hàn đã hoàn toàn trở nên không tốt.
Trước đây Chương Trình đối với con gái nhà mình như thế nào, bà ta đã quá rõ ràng rồi.
Nếu không phải bà ta vẫn luôn ân cần dạy bảo con gái mình dè dặt chút, không chừng bây giờ đã ầm ĩ ra chuyện gì đó rồi.
Mẹ Hàn tức giận nói: “Người này cũng quá không tử tế rồi.”
Thím Vương vỗ vào cánh tay của mẹ Hàn, nói: “Theo tôi thấy, chính là loại người trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Thế cô Vương với anh ta cũng có một chân sao?” Mẹ Hàn nghĩ thấy vừa rồi còn nhắc tới cô Vương.
“Cái này thì không có, cô Vương có đối tượng ở trên thị trấn.
Nhưng tôi thấy thái độ của thầy Chương đối với cô Vương không giống như là quan hệ bình thường.
Ngoài miệng thì gọi là em gái.
Nhưng đây cũng là lừa dối mấy cô gái trẻ không hiểu chuyện thôi.
Tới cái tuổi này như chúng ta rồi, còn không biết sao.
Cái gì mà anh em.
Đều là nói vớ vẩn cả.”
Thím Vương nói với một bộ dáng bát quái.
Mẹ Hàn suýt nữa nổi giận ngay tại trận, cái tên Chương Trình này đúng là làm càn.
Trong lòng tức không chịu được, nhưng còn muốn moi thêm hai câu nói nữa, nhịn cơn giận trong ngực xuống, tiếp tục hỏi: “Vậy, Cô Lâm kia thì sao?
Tôi nghe ý tứ trong câu nói lúc nãy, cô Hàn và cô Lâm là không hòa hợp với nhau nhất.
Chẳng lẽ, cô Lâm và thầy Chương?”
Thím Vương thở dài, nói: “Không thì sao nói cô Hàn thiếu thông minh, ba giáo viên chỉ có cô Lâm là không có quan hệ gì với thầy Chương, thế mà cô ta cứ cảm thấy có gì đó.
Cô nói xem, dù sao ba giáo viên này quan hệ không tồi, nên đơn giản là nhìn tất cả đều không thuận mắt.”
Một hơi thở của mẹ Hàn không thở ra được, xém chút nữa bị nghẹn chết.
Phun ra một hơi thật dài, cũng không hàn huyên với Thím Vương nữa, đứng dậy, nổi giận đùng đùng quay người đi ra cửa.
Làm cho Thím Vương vẻ mặt ngơ ngác.
Đang yên lành trò chuyện mà.
Tại sao lại xông ra ngoài rồi.
Vừa lúc tiếng chuông tan học vang lên, tất cả các em học sinh và giáo viên cũng đều đi ra.
Chương Trình bởi vì gần đây xảy ra chuyện, cả người đều có chút chán nản.
Mới từ trong phòng học đi ra, liền nhìn thấy mẹ Hàn nổi giận đùng đùng, vẫn là sửng sốt.
Không hiểu tại sao mẹ Hàn lại xuất hiện ở đây.
Đúng lúc tầm mắt của hai người chạm nhau, mẹ Hàn vốn dĩ định đi đến văn phòng tìm con gái nhà mình, khi nhìn thấy Chương Trình bèn đổi lại chủ ý.
Đều tại người này, hại thanh danh của con gái bà ta.
Thế là khí thế mạnh mẽ đi lên phía trước, giơ tay cho một cái tát.
Đánh cho Chương Trình vẻ mặt sững sờ....
Cả người đều không thể hiểu nổi.
Bị mấy giáo viên đi ra nhìn chằm chằm.
Lâm Ngọc Trúc trợn mắt há hốc mồm nhìn kịch hay vừa xuất hiện, đôi mắt sáng lấp lánh, vẻ xem kịch vui nói: “WOW.”
Bọn nhỏ ở bên cạnh cũng học theo, cùng nói: “WOW.”
Chương Trình...
Bỗng chốc khó chịu đến cực điểm, thần sắc giống như bảng màu vậy.
Không phải xấu hổ bình thường đâu...