Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 479 - Chương 479 - Tại Sao Không Ai Có Thể Hiểu Cô Ta Vậy 1

Chương 479 - Tại sao không ai có thể hiểu cô ta vậy 1
Ở trước mặt các học sinh và giáo viên, Chương Trình ăn một cái tát thì khó chịu lại thêm xấu hổ và giận dữ.

Vẫn luôn giả vờ làm một người đàn ông có khí phách, Chương Trình không thể không hòa hoãn lại sắc mặt, lễ phép nói với mẹ Hàn: “Bác gái, bác đây là?”

Cho đến giờ phút này, mẹ Hàn mới cảm thấy đã nhìn thấu Chương Trình người này.

Ở trước mặt nhiều người như vậy, ăn một cái tát, còn có thể nhịn xuống, lễ phép nói chuyện.

Có thể thấy được là một người tâm tư kín đáo.

Nghĩ tới những lời thím Vương nói hồi nãy.

Trong lòng mẹ Hàn đã có đáp án, người này, dù có nói gì cũng phải bảo con gái bà ta cách xa một chút.

Mặc kệ nói như thế nào, cho một cái tát, Mẹ Hàn trong lòng hả giận không ít.

Vì thanh danh của con gái nhà mình, Mẹ Hàn hôm nay dù có nói gì cũng không thể để cho Chương Trình yên ổn.

Thế nên lạnh giọng quát lớn nói: “Họ Chương kia, sau này cậu cách xa con gái tôi một chút.

Coi như chúng tôi trước đây nhìn lầm người rồi, giúp một người lòng lang dạ sói như cậu.

May là tôi vẫn luôn ngăn cản, không cho con gái tôi và cậu đến với nhau.

Lúc trước chỉ muốn khảo nghiệm cậu một chút.

Không ngờ cậu thế mà lại là người hai mặt như vậy.

Một mặt nhận ân huệ của nhà chúng tôi, một mặt lại câu kết làm bậy với người khác.

Phi, từ hôm nay về sau, cậu đừng hòng bước vào nhà tôi nửa bước.

Nhà chúng tôi không chào đón loại người như cậu.

Chúng ta cứ thế hoàn toàn cắt đứt qua lại.”

Dứt lời, xoay người liền đi văn phòng của giáo viên.

Chương Trình cắn chặt răng, tiếp tục nhẫn nhịn.

Mặc dù trên mặt nhịn xuống.

Nhưng trong lòng lại vô cùng nổi điên.

Có một khoảnh khắc, rất nghi ngờ nhân sinh.

Anh ta cứ cảm thấy, gần đây cứ luôn đen đủi.

Mà vào lúc này, hiệu trưởng từ văn phòng đi ra, hô: “Thầy Chương, tới văn phòng của tôi một chuyến.”

Hiệu trưởng vẫn luôn rất ôn hòa, hiếm khi trở nên nghiêm túc.

Mấy giáo viên ở hiện trường nhìn nhau, sợ là, Chương Trình đã chọc hiệu trưởng không vui rồi.

Chương Trình trong lòng thấp thỏm đi vào văn phòng của hiệu trưởng.

“Hiệu trưởng...” Chương Trình muốn giải thích, hồi nãy là mẹ Hàn đang nổi điên, anh ta là người vô tội.

Chính anh ta cũng không biết sao lại thế này.

Nhưng thấy vẻ mặt nhíu mày không vui của hiệu trưởng, Chương Trình lời đến bên miệng, nhưng không nói ra được.

Hiệu trưởng than nhẹ một tiếng, thành khẩn nói: “Thầy Chương, trường học gần đây truyền ra không ít lời đồn liên quan tới cậu.

Bây giờ mẹ của người ta đều nháo đến tận trường học rồi, cậu thấy thế này có đẹp mặt không?

Trường học là nơi nào?”

Chương Trình nháy mắt á khẩu không nói được gì, căng da đầu giải thích nói: “Hiệu trưởng, tôi và cô Hàn thật sự không có gì.”

Hiệu trưởng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Thầy Chương, cậu cảm thấy tôi sẽ vô duyên vô cớ đi hiểu lầm cậu sao?

Trước ngày hôm nay, tôi từng đặc biệt lên trường học trên thị trấn thăm dò.

Thầy Chương.

Không cần tôi nói kĩ đâu nhỉ.” Hiệu trưởng cố ý tăng thêm ngữ khí.

Trầm mặc một hồi mới nói thêm: “Tác phong bất chính chính là vấn đề lớn.

Cậu đừng vì cái này mà mất đi công việc.

Được rồi, cậu tự về ngẫm lại cho thật kĩ đi.

Mau chóng xử lý ổn thỏa chuyện này.”

Chương Trình vẻ mặt xấu hổ đứng ở đó, á khẩu không nói được gì.

Lúc này lồng ngực thắt chặt, công việc giáo viên là đường lui của anh ta.

Dù nói gì cũng không thể để mất.

Mà bên kia, Hàn Mạn Mạn đã bị mẹ Hàn kéo đến ký túc xá nơi cô ta ở.

Đang co ro ở trên giường,giống con chim cút thành thành thật thật ngồi đó.

Mẹ Hàn một tay véo eo một tay điểm vào trán của cô ta, thở gấp nói: “Con thật đúng là thật tiền đồ, còn học được tranh giành tình cảm?

Con có biết người trong thôn này bàn tán con như thế nào không.

Con sắp bị người ta nói thành, là một đứa ngốc rồi.

Hàn Mạn Mạn, con đúng là cho mẹ mặt mũi.”

Hàn Mạn Mạn nhìn sắc mặt tái mét của mẹ mình, lại bị dọa vội vàng cúi đầu xuống.

Trong lòng nghĩ, ai, là ai lắm chuyện, tung tin bậy bạ.

Cô ta nào có tranh giành tình cảm?

Là đứa ngốc khi nào?
Bình Luận (0)
Comment