Chương 480 - Tại sao không ai có thể hiểu cô ta vậy 2
Mẹ Hàn nhìn dáng vẻ không phục của Hàn Mạn Mạn, tức đến nỗi cũng muốn cho cô ta một cái tát.
Nhưng rốt cuộc cũng là con ruột, không nỡ đánh.
Mẹ Hàn tức giận xoay người cầm một cái ghế lại đây, sau khi ngồi xuống, nặng nề thở hai ngụm khí rồi nói: “Con nói xem, con nghĩ như thế nào vậy?
Chuyện Chương Trình theo đuổi cô gái khác, sao con không nói với người nhà.”
Hàn Mạn Mạn cau mày, nói: “Cái này có gì đáng nói.”
Mẹ Hàn hừ một tiếng, châm chọc nói: “Đúng vậy, có cái gì đáng nói.
Nói rồi, con và thầy Chương kia chẳng phải hoàn toàn hết hi vọng luôn sao.
Đúng không?”
Hàn Mạn Mạn xoay thân mình một cái, không vui nói: “Ây da, mẹ, con không phải có ý này.
Ban đầu con cũng không quá rõ ràng.
Sau đó biết anh ta là người như vậy, chính là có chút không cam lòng.
Nghĩ......
Giành người về, rồi lại hung hăng đá anh ta.
Như vậy hả giận biết bao.” Nói đến cuối còn hơi đắc ý, cảm thấy bản thân thật lợi hại.
Nghe xong lời này, Mẹ Hàn không muốn nói chuyện nữa, dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ ngốc nhìn Hàn Mạn Mạn.
Hàn Mạn Mạn bị Mẹ Hàn nhìn đến chột dạ, sợ hãi đến cuối cùng quả thực sợ quá rồi, mới mở miệng nói: “Mẹ, mẹ nhìn con như vậy làm gì.”
Mẹ Hàn có chút tuyệt vọng nói: “Mẹ xem, mẹ có phải thật sự sinh ra một đứa ngốc hay không.”
Hàn Mạn Mạn......
Nhỏ giọng phản bác nói: “Đâu có ngốc đâu, con cũng biết anh ta không phải người tốt mà.
Con lại không thật sự định gả cho anh ta.
Đây không phải rất thông minh sao.”
Mẹ Hàn đau buồn từ tận đáy lòng nói nói: “Người bình thường đều biết sẽ không còn qua lại với anh ta nữa.
Con thì ngược lại, còn phải trả đũa
Cô gái như con tìm cách trả đũa như nào?
Trở về nói với mẹ và cha con, con còn không có nổi cái khẩu khí này hả?
Con cũng khá lắm, Tiểu Linh nhà bên cạnh ở cùng đối tượng hai lần, xém chút nữa bị nói thành không đứng đắn.
Chuyện này con không biết như thế nào hay sao?
Ai da, con đúng là muốn tức chết mẹ mà.”
Mẹ Hàn nói xong liền bụm trán.
Cảm thấy có chút mơ hồ.
Cô con gái này chính là được cha nó chiều chuộng.
Nhìn xem chiều chuộng thành cái dạng gì.
Còn có Chương Trình kia nữa, cũng là cha nó dẫn tới cửa.
Mẹ Hàn càng nghĩ càng tức, hận không thể lập tức liền trở về, cũng mắng cho cha Hàn một trận.
Hàn Mạn Mạn tự biết đuối lý, không dám nói thêm gì nữa, nhỏ giọng nói: “Con biết rồi, mẹ, con còn có tiết...”
Mẹ Hàn hít sâu một hơi, đứng dậy lạnh lùng nhìn Hàn Mạn Mạn, cảnh cáo nói: “Con thành thật cho mẹ.
Cắt đứt hoàn toàn sạch sẽ với Chương Trình bên kia.
Đừng có nối lại quan hệ với cậu ta.
Việc này không cần con trút giận, mẹ và cha con còn chưa có chết đâu.
Còn để mẹ nghe thấy gì nữa, xem mẹ có lột da con không.”
Hàn Mạn Mạn ồ một tiếng, co ở mép giường móc giường, cẩn thận rụt rè.
Mẹ Hàn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo mà đi.
Mẹ Hàn bên này ra khỏi cửa ký túc xá.
Thím Vương đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt hoảng loạn vội vàng vào lại trong phòng.
Sợ hấp dẫn sự chú ý của mẹ Hàn.
Thím Vương nhẹ nhàng vỗ một cái vào miệng mình, lẩm bẩm nói: “Bảo mày cái gì cũng nói ra nè.
Cho mày nợ nè.”
Nhìn quả táo trên kệ bếp, tức giận cầm lấy cất vào trong túi.
Bạn nói xem, người ở thành phố này, bụng dạ sao nhiều đến thế.
Mẹ Hàn đi rồi, Lưu Nga trở về ký túc xá, thấy dáng vẻ bị sụp đổ không nhẹ của Hàn Mạn Mạn, quan tâm nói: “Dì, dạy dỗ cô hả?”
Hàn Mạn Mạn mặt xám mày tro gật đầu, ưu thương nói: “Sắp động tay luôn rồi.”
Lưu Nga không thành thật muốn cười, nén cười nói: “Cũng chả trách dì tức giận, Chương Trình này về sau đừng để ý đến nữa.
Nhìn cũng không giống như người tốt.
Sớm ba chiều bốn, có khác gì tên Vương Bảo Gia đâu.
Có vết xe đổ của tôi chình ình ra đấy, cô còn không tỉnh ngộ một chút.”
Hàn Mạn Mạn ủ rũ gật đầu.
Tại sao không ai có thể hiểu cô ta vậy.