Chương 482 - Ức hiếp người quá đáng 2
Trong lòng Chương Trình cười nhạt, người của anh ta không thể muốn nói đi là đi được.
Đừng đùa với lửa khi bản thân không có khả năng.
Nhìn vẻ mặt của Chương Trình, khóe miệng Thẩm Bác Quân nhếch lên, lạnh lùng nói: "Bên phía Bàn Tử đã có khó khăn, vậy chỗ chúng tôi sẽ tự nghĩ cách, cứ vậy đi. Trước đây lúc các người còn chưa có Bàn Tử, lại không dựa vào lẽ thường bán hàng sao?"
Sắc mặt Chương Trình cứng lại, trong lòng chửi ầm lên, trước đây tốt xấu gì anh ta cũng còn hàng ở chỗ Lý Hướng Vãn.
Còn có nhà họ Hàn.
Hơn nữa, Thẩm Bác Quận thu lợi nhuận từ chỗ bọn họ mà lại không muốn quả chuyện này sao?
Trong lòng Chương Trình không phục, giọng điệu cũng không được tốt lắm: "Năng lực bên tôi có hạn, nhân mạch cũng bị đứt đoạn rồi, đã không thể kiếm được nguồn hàng nữa."
Hôm nay bất luận thế nào cũng phải lột một lớp da xuống.
Khóe miệng của Thẩm Bác Quận nhếch lên, lạnh lùng hỏi: "Nếu như anh đã không có bản lĩnh như thế, xin hỏi, tôi còn giữ anh lại làm cái gì?"
Chương Trình cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ.
Lời này là có ý gì.
Thẩm Bác Quận lười biếng dựa lưng vào ghế, mặt không thay đổi sắc nhìn Chương Trình, châm chọc nói: "Chương Trình, chắc là anh không cho rằng tôi thu nhận các người là vì có ý tốt tặng tiền cho các người đấy chứ? Hôm nay tôi không ngại nói rõ cho anh biết, thứ tôi xem trọng là một quả trứng có thể sinh ra tiền. Mà không phải là một con heo chỉ biết ăn. Nếu như anh không được việc, tôi cũng không cần giữ anh lại nữa. Đi đâu, chắc là anh cũng rõ rồi đấy nhỉ."
Chương Trình tức giận vô cùng nhưng đồng thời cũng lạnh cả lưng.
Tính toán trong lòng đổ sông đổ biển.
Để bảo vệ bản thân, Chương Trình không thể chạy đông chạy tây tìm nguồn hàng.
Trong trường ngoại trừ tới tiết học là có thể thấy anh ta ra, thời gian khác chẳng nhìn thấy bóng dáng đâu.
Điều này khiến hiệu trưởng không hài lòng.
Đắc tội với người khác là chuyện mà hiệu trưởng không thích làm nhất.
Bèn đi tới phòng làm việc của Thẩm Bác Quận, nói: "Anh nói vài câu với giáo viên Chương. Làm giáo viên nên đặt học sinh lên hàng đầu."
Thẩm Bác Quận gật đầu, nhận chuyển lời.
Chờ Chương Trình quay về trường học thì bị người gọi tới phòng làm việc.
Chờ người đi vào, Thẩm Bác Quận giống như chưa từng quen biết Chương Trình, dịu dàng nói: "Thầy Chương, gần đây anh không nghiêm túc làm việc. Ý của hiệu trưởng là, nếu tiếp tục thế này thì không cần dạy nữa."
Chương Trình muốn tan vỡ.
Một người đàn ông cường tráng, suýt nữa thì bị tức tới khóc.
Thẩm Bác Quận trước mắt anh ta giống như một con quỷ.
Bắt nạt người ta quá.
Chương Trình nghiến răng thật chặt để không bật khóc.
Thẩm Bác Quận nhẹ nhàng ôn hòa nói: "Lời tôi cũng nói rồi, anh có thể ra ngoài."
Chương Trình. . .
Không quá nửa tháng, cả người anh ta giống như gầy đi một vòng, nhìn rất tội nghiệp.
Lâm Ngọc Trúc tấm tắc lắc đầu, thảm, đúng là quá thảm.
Hàn Mạn Mạn nhìn anh ta sống không được tốt, trong lòng cũng đau đớn.
Nhìn đi, không có nhà cô ta thì không làm được chuyện gì hết.
Cầm sách lên, vung vẩy hai bím tóc, vênh mặt ưỡn ngực đi ra khỏi phòng làm việc.
Trong lòng suy nghĩ, bây giờ cho dù Chương Trình có khóc lóc cầu xin cô ta cũng vô dụng thôi.
Đúng lúc Lâm Ngọc Trúc cũng đi ra, Hàn Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn thấy cô, bèn cố ý ngừng bước chân, nói với Lâm Ngọc Trúc: "Hôm nay tôi lại cầm hai cái chân giò qua đây, là mẹ tôi cố ý giữ lại."
Lâm Ngọc Trúc cổ vũ Hàn Mạn Mạn một phen: "Cô giáo Hàn lợi hại lợi hại. Có muốn đặc biệt hơn không, từ lúc này trở đi, cả trường đều phải gọi cô là cô giáo chân giò ~ "
Hàn Mạn Mạn. . .
Đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Hai người đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn thấy phía nhà bếp thím Thẩm và thím Vương đang tranh luận chuyện gì đó.
Nhân lúc tiếng chuông vào học còn chưa vang lên, Lâm Ngọc Trúc vội vàng đi qua nhìn thử là xảy ra chuyện gì.
Mọi người đều là bạn bè, hãy lan tỏa dịu dàng ~