Chương 483 - Ngài đây chính là cha mẹ tái sinh của tôi 1
Tới lúc Lâm Ngọc Trúc đi tới, thím Thẩm và thím Vương phát hiện có người tới gần liền đồng thời ngậm miệng.
Hai người là kẻ thù của nhau.
Hiển nhiên là rất không hợp.
Những mà chắc là hai người họ không muốn người khác biết bọn họ cãi nhau vì chuyện gì.
Lâm Ngọc Trúc vừa cười vừa nói: "Thím Hứa, sắp tới giờ học rồi, Hứa Hồng còn đang giữ chỗ cho thím đấy."
Thím Hứa có bậc thang để xuống, hừ với thím Vương một cái rồi thôi.
Thím Vương tức giận tới trừng mắt.
Chờ thím Hứa đi rồi, Lâm Ngọc Trúc cười cười với thím Vương, không hỏi nhiều, cô phải nhanh chóng lên lớp giảng bài cho học sinh rồi.
Chờ sau khi tan lớp, cô hào hứng chạy tới chỗ thím Hứa, nhiều chuyện mà nhìn thím ấy.
Thân là bạn tốt của thím Hứa, tâm trạng vốn đang không tốt lắm cũng nguôi ngoai đi nhiều rồi.
Hù dọa nghiêm mặt nói: "Thím biết tan lớp là cháu sẽ tới mà."
Đúng lúc Hứa Hồng cũng tan lớp quay về, nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc ở đây, bèn ngọt ngào chào hỏi rồi đi tới cạnh giường, muốn kiểm tra những học sinh này có tiểu ra giường hay không.
Lâm Ngọc Trúc thấy Hứa Hồng làm vậy, tán dương: "Tiểu Hồng đúng là quan tâm tới thím đấy, sợ thím mệt."
Thím Hứa vừa xoa cái eo nhức mỏi vừa nói: "Cũng may có Hồng Tử nhà thím giúp đỡ, nếu không thím không thể làm được công việc này đâu.
Tiểu Hồng nhà thím tốt như vậy, nhà lão Lý bọn họ..." Nói đến đây, thím Hứa lại vô cùng tức giận.
Hứa Hồng đỏ mặt thay tã cho mấy đứa bé, yên lặng không nói lời nào.
Lâm Ngọc Trúc ngoẹo đầu, tò mò hỏi: "Thím à, sao vậy? Có liên quan tới thím Vương sao?"
Thím Hứa thở dài, kéo Lâm Ngọc Trúc nhỏ giọng kể.
Chuyện này kể ra cũng hơi dài, hiện này trong trường có hai người lớn tuổi là thím Vương và thím Thẩm làm việc.
Hiệu trưởng thị nam nên không tính vào.
Bình thường, lúc rảnh rỗi thím Vương sẽ tới đây giúp thím Thẩm một vài việc.
Đi qua đi lại như thế, quan hệ vốn bình thường cũng dần trở nên tốt hơn.
Thím Hứa cũng cũng coi thím Vương như người nhà mình, bèn thuận miệng kể ra chuyện nhà họ Lý tới cầu hôn.
Ý của thím Hứa là muốn nhờ thím Vương quan sát hộ, xem thử thầy giáo Lý Vĩ này là người thế nào.
Vốn dĩ chỉ là tiện miệng nói ra thôi, ai ngờ thím Vương lại coi là thật.
Thực sự đi quan sát Lý Vĩ.
Càng quan sát thì càng thấy nhân phẩm và điều kiện của Lý Vĩ rất tốt, cũng coi như là thanh niên tốt số một số hai trong thôn.
Nghĩ đến Hoa Hoa nhà mình còn chưa đính hôn.
Cứ như vậy mà nổi lên tâm tư khác.
Cố ý gọi Vương Hoa Hoa tới đây giúp đỡ hai ngày.
Không có việc gì thì kéo Vương Hoa Hoa lượn lờ trước mặt Lý Vĩ.
Thường xuyên qua lại, Lý Vĩ liền thích Vương Hoa Hoa.
Lúc thím Hứa biết chuyện hai nhà đã đính hôn rồi, mới phản ứng được là đã xảy ra chuyện gì.
Không nhịn được liền đi tím thím Vương nói lý một phen.
Thủ đoạn của thím Vương cũng không được vẻ vang, thím Hứa sợ danh tiếng của con gái nhà mình bị hủy hoại, cho nên hai người mới không để lộ chuyện này.
Hai bên đều biết lúc này không thích hợp để lộ chuyện này cho nên mới đấu đá ngầm.
Lâm Ngọc Trúc hiểu rõ gật đầu, khó hiểu nói: "Cháu nhớ rõ tuổi của Vương Hoa Hoa cũng không lớn lắm mà? Chắc năm nay mới mười ba ấy nhỉ?"
Thím Hứa hừ một tiếng, bực bội nói: "Thầy Lý nói, không ngại đợi thêm hai năm nữa, chờ mười bảy mười tám tuổi rồi cưới cũng được."
Lâm Ngọc Trúc ồ một tiếng.
Con gái thời đại này không đi học, mười lăm mười sáu tuổi đã đính hôn cũng coi là chuyện bình thường.
Có gia đình không muốn tiếp tục nuôi con gái, có gia đình là sợ đính hôn muộn sẽ khó gả.
Người tốt đều bị chọn hết rồi.