Chương 484 - Ngài đây chính là cha mẹ tái sinh của tôi 2
Nhan sắc của Vương Hoa Hoa rất xinh đẹp, cũng coi như một đóa hoa trong thôn.
Nếu không Lý Vĩ đã tới tuổi cưới vợ sao lại cam tâm tình nguyện đợi thêm hai năm chứ.
Thấy thím Hứa không cam lòng, Lâm Ngọc Trúc cười an ủi: "Thím đừng nóng giận, là bọn họ không có phúc khí. Tiểu Hồng nhà chúng ta tốt như vậy, còn sợ không gả đi được sao. Thím cứ bảo Tiểu Hồng nỗ lực làm việc, không có việc thì đọc nhiều sách vào. Biết đâu sau này còn cơ hội bồi dưỡng, vậy chẳng phải sẽ trở thành nhân viên chính thức rồi sao. Dù sao Tiểu Hồng của chúng ta không tầm thường đâu."
Thím Hứa vừa nghe vậy, nở nụ cười thoải mái nói: "Tốt như vậy sao. Tiểu Hồng, con phải đặt lời của cô giáo Lâm vào trong đầu."
Hứa Hồng cười cười với Lâm Ngọc Trúc, thực ra chỉ mong sao nhà họ Lý bên kia không cưới nữa.
Cô ấy cũng không thích Lý Vĩ lắm, là kiểu người chậm chạp chả có chút nhanh nhẹn nào.
Cứ luôn cảm thấy người như vậy không biết cầu tiến.
Dáng vẻ lại bình thường, cô ấy chẳng thèm đâu, Vương Hoa Hoa thích thì cứ đưa cho cô ta đi.
Những lời này cô ấy không dám nói cho mẹ mình nghe, sợ sẽ bị mắng là không có tiền đồ.
Lâm Ngọc Trúc hàn huyên với thím Hứa vài câu, kéo Hứa Hồng quay về chuẩn bị đi học.
Chờ hai người ra phòng, Hứa Hồng nhỏ giọng nói: "Cũng may còn có chị Tiểu Lâm khuyên nhủ, em cũng không biết nên nói với mẹ thế nào, thực ra em không thích mối hôn sự này lắm."
Lâm Ngọc Trúc vừa nghe thế thì bất đắc dĩ nói: "Em không thích sao lại không nói?"
Hứa Hồng xấu hổ giống như cô ấy đã làm sai chuyện, giải thích: "Có nói cũng chẳng nghe lời em." Vậy chi bằng không nói.
Lâm Ngọc Trúc nhất thời không biết nên nói gì.
Chờ hai người phải tách ra, Lâm Ngọc Trúc vẫn quyết định nói: "Tiểu Hồng, đối với chuyện lớn cả đời mình, chị thấy em vẫn nên nói ra ý nghĩ của mình. Tối thiểu cũng phải biểu thị thái độ của em. Sau này…đỡ phải hối hận."
Hứa Hồng thì thầm câu này hai lần, cười cười với Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc cũng không biết, cũng bởi vì những lời hôm nay của cô mà mang tới một trận phong ba không nhỏ cho nhà họ Hứa.
Đương nhiên đều là chuyện sau này.
Bởi vì việc hôn nhân, cuối cùng thím Vương và thím Hứa cũng kết thù.
Lúc hai người xuất hiện cùng lúc, Lâm Ngọc Trúc đều trốn di.
Cô sợ mình sẽ thành nhân bánh quy.
Mọi người đều là bạn bè, đứng về phía ai cũng không được.
Thời tiết ngày càng ấm lên, trường học cũng dần đi vào quỹ đạo.
Dưới mái hiên có mấy nhánh cỏ khó khăn lắm mới mọc được đều bị mấy bé gái nhổ sạch, chơi đùa rất vui vẻ.
Lâm Ngọc Trúc hoài nghi, bọn họ ngóng chờ đám cỏ này mọc ra không phải ngày một ngày hai đâu.
Bằng không, sao nó vừa mọc đã không kịp chờ mà nhổ luôn.
Độc ác nhổ hết cỏ.
Bên phía trường học cũng ngày càng tốt, lãnh đạo công xã cũng chuẩn bị xuống thị sát một phen.
Hiệu trưởng bèn gọi Lâm Ngọc Trúc vào phòng làm việc, cũng không có chuyện gì lớn.
Chỉ là thấy Lâm Ngọc Trúc biết viết thư pháp, cho nên để cô viết vài bức dán ở phòng học.
Còn tấm biển lớn ở sân cũng cần phải đối cái mới rồi.
Ồ, tốt nhất là viết mấy bức biểu ngữ hoan nghênh lãnh đạo tới thị sát rồi dán ở ngoài cổng trường.
Sắp xếp công việc xong, hiệu trưởng khích lệ nói: "Cô giáo Lâm làm cho tốt. Sau này có danh sách bồi dưỡng, tôi sẽ dành cho cô một suất."
Mặc kệ hiệu trưởng có phải đang hứa lèo hay không, Lâm Ngọc Trúc lập tức vui vẻ ra mặt nói: "Cảm ơn sự khen ngợi và dìu dắt của hiệu trưởng. Gặp được một lãnh đạo tốt như ngài đúng là phúc ba đời của tôi. Hiệu trưởng, con mắt của ngài sáng như bó đuốc. Ngài đây chính là cha mẹ tái sinh của tôi."
Nói đến phần sau, Lâm Ngọc Trúc suýt chút nữa đã chảy ra hàng nước mắt cảm động.
Hiệu trưởng Ngô...