Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 485 - Chương 485 - Vẫn Không Đủ Lưu Manh 1

Chương 485 - Vẫn không đủ lưu manh 1
Nếu đã là viết biểu ngữ cho trường thì Lâm Ngọc Trúc đã xác định sẽ không tự bỏ giấy, bút, mực ra.

Vì thế cô bước những bước chân nhỏ kiêu ngạo đến phòng làm việc của Thẩm Bác Quận.

Bí thư Thẩm thân kiêm nhiều chức cũng rất vất vả, chỉ cần có việc thì việc gì cũng phải đến tìm anh.

Ông hiệu trưởng kia ngày nào cũng ngồi trong văn phòng uống trà, thoải mái hơn anh nhiều.

Đợi sau khi Lâm Ngọc Trúc đi vào với bộ dạng tiểu nhân đắc chí, trong mắt của Thẩm Bác Quận ngập tràn ý cười.

Anh thật sự là yêu thích dáng vẻ này của cô chết đi được.

Sự yêu thích này khiến anh có chút đuối lý, mỗi khi nghĩ tới dáng vẻ này của cô, anh đều thấy buồn cười.

Đôi mắt của Lâm Ngọc Trúc sáng lấp lánh, nhìn Thẩm Bác Quận với vẻ thích thú, nhưng giọng điệu lại nghiêm trang, cô nói: "Hiệu trưởng nói lãnh đạo muốn xuống thị sát, bảo tôi viết biểu ngữ, báo tường và băng rôn, cần giấy, bút, mực, vải lụa đỏ để làm băng rôn cũng cần chuẩn bị."

Thẩm Bác Quận nghe xong thì gật đầu, xoay người mở ngăn tủ của bàn làm việc, lấy từ bên trong ra bút lông và lọ mực, còn có một xấp giấy nữa.

Lâm Ngọc Trúc cười, xem lão Thẩm nhà cô yêu quý cô biết bao, đến cả bút mực dùng lần trước cũng đã cất giữ cẩn thận.

Ôi chao, còn rửa sạch bút lông nữa chứ!

Quả là không tồi!

Cô tiến lên cầm lấy mực và bút, sau đó phát hiện giấy hơi tán loạn, phải cuộn lại mới được.

Vì thế cô dự định đặt mực và bút xuống để xử lý giấy trước.

Thẩm Bác Quận lập tức tinh ý mà giúp cô cuộn giấy lại rồi đưa cho cô.

Lúc Lâm Ngọc Trúc nhận lấy giấy, bất cẩn... đã nắm vào tay của Thẩm Bác Quận.

Trong lòng hai người đều run lên.

Thẩm Bác Quận ngây người trong giây lát.

Cũng không trách anh được, sống trên đời hơn hai mươi năm, bị con gái sờ tay quả thật đây mới là lần đầu tiên.

Huống chi còn là cô gái mình thích.

Cảm giác mềm mại trên mu bàn tay, nhiệt độ ấm áp trực tiếp khiến đôi tai anh đỏ ửng, sự vui sướng lập tức dâng trào trong lòng.

Loại cảm giác này rất kì diệu, là cảm giác mà từ trước đến giờ Thẩm Bác Quận chưa từng được nếm trải.

Còn chưa kịp định thần lại từ trong hồi tưởng thì Lâm Ngọc Trúc đã giật lấy giấy trong tay anh rồi chạy trối chết.

Thẩm Bác Quận khẽ cười thành tiếng, khóe miệng ngày càng mở rộng.

Tâm trạng tốt có giấu cũng không thể giấu nổi.

Lâm Ngọc Trúc mặt đỏ tới tận mang tai chạy ra ngoài, hít sâu hai cái.

Đừng thấy cô là người xuyên tới mà nhầm tưởng, chuyện chạm vào tay đàn ông thật sự là lần đầu của cô.

Khi còn nhỏ tuổi thì không được yêu đương sớm, lớn lên một chút cũng không có tâm tư mà yêu đương, đợi đến lúc có tiền rồi thì cũng đã bỏ lỡ độ tuổi hồn nhiên trong sáng.

Khi đó, ngoài miệng người khác nói thích cô, nhưng Lâm Ngọc Trúc thật sự không nhìn ra đối phương thích cái gì ở cô.

Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi một tiếng, chỉ mới chạm vào một chút, còn chưa sờ ra được cái gì.

Ai da, còn chưa đủ lưu manh!

Trong lòng ngọt ngào, cô khẽ ngâm nga một điệu nhạc không tên và quay trở về phòng làm việc.

Đợi Lâm Ngọc Trúc cắt xong giấy thành những hình vuông, đổ mực chấm bút, rất có phong phạm của đại gia mà đứng ở đó, nghiêm túc viết từng tờ.

Hàn Mạn Mạn nhìn thấy những tờ giấy đang đợi khô ở trên bàn thì thở dài.

Rốt cuộc cô ta vẫn thua một bậc.

Ở thời đại này, viết chữ đẹp phần lớn là nhờ tài năng bẩm sinh.

Rất nhiều người viết chữ bằng bút lông đều là dựa vào bản thân tự ngộ ra.

Hàn Mạn Mạn hạ quyết tâm khi về nhà rảnh rỗi cũng phải luyện tập, cô ta không thể cứ nhận thua như vậy được.

Giống như cô ta không có văn hóa vậy.

Vừa đúng lúc Chương Trình từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc lại viết biểu ngữ, báo tường cho trường, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu.

Anh ta viết chữ bằng bút mực còn được, còn viết bằng bút lông thì hơi kém.

Ở trường học trên thị trấn, việc này không đến lượt anh ta làm.

Không ngờ đến trường học dưới nông thôn mà anh ta vẫn bị giành mất.

Chương Trình liếc xéo Lâm Ngọc Trúc một cái, may là cô chỉ là một giáo viên hợp đồng, có thể làm nên trò trống gì chứ?

Cho dù được hiệu trưởng dìu dắt thì có thể dìu dắt cô đến trình độ nào được.

Vương Tiểu Mai thì nhìn Lâm Ngọc Trúc với vẻ mặt si mê, cô ta cảm thấy mỗi lần viết chữ toàn thân Lâm Ngọc Trúc đều tỏa ánh hào quang.

Bạn của cô ta quả thật là đa tài đa nghệ.

Chữ đã viết xong, việc còn lại chỉ là đem dán lên thôi.

Dán chữ lên băng rôn thì Lâm Ngọc Trúc còn có thể làm, nhưng mà treo lên cổng thì phải nhờ đến nam đồng chí.

Khắp cả trường, nam đồng chí to cao khỏe mạnh cũng chỉ có ba người.

Trong đó còn có một lãnh đạo Thẩm.

Lâm Ngọc Trúc chỉ có thể sai khiến Chương Trình và Lý Vĩ.

Lấy danh nghĩa của hiệu trưởng, có cho bọn họ cũng không dám không làm theo.
Bình Luận (0)
Comment