Chương 486 - Vẫn không đủ lưu manh 2
Chương Trình tỏ ra vui lòng, anh ta biết rõ có việc để làm còn tốt hơn không có việc gì.
Nhưng Lý Vĩ không biết làm giáo viên lao động quá mệt mỏi còn chẳng được gì.
Dù sao thì anh ta có chút không tình nguyện, sắc mặt đối với Lâm Ngọc Trúc cũng không được tốt.
Lâm Ngọc Trúc nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Thầy Lý, vẻ mặt này của anh có vẻ không tình nguyện lắm nhỉ! Nếu như anh không muốn giúp thì anh về đi!"
Lý Vĩ thật sự không muốn làm, nghe được lời này của Lâm Ngọc Trúc liền quay người trở về phòng làm việc.
Lâm Ngọc Trúc đứng ở cổng trường, thở dài một tiếng, dùng khí thế như sơn hà mà hô lớn: "Bí thư Thẩm ra giúp một tay với! Thầy Lý Vĩ mệt mỏi quá rồi, phát cáu lên rồi!"
Lâm Ngọc Trúc bất thình lình hét lên khiến Chương Trình suýt chút nữa thì trẹo chân.
Anh ta nhìn Lâm Ngọc Trúc, nhất thời không biết nên hình dung như thế nào.
Lý Vĩ cũng không ngờ Lâm Ngọc Trúc sẽ ra chiêu này, đã đi được mấy bước rồi lại miễn cưỡng dừng lại, quay người nói với vẻ vô cùng căm tức: "Tôi phát cáu lúc nào hả?"
Lúc này Thẩm Bác Quận cũng đi từ phòng làm việc ra, vẻ mặt lạnh lùng, nói với Lý Vĩ: "Thầy Lý, băng rôn này là việc của trường, cũng không phải việc của một mình cô Lâm. Tư tưởng chủ nghĩa cá nhân này của anh là không được."
Nói xong dẫn theo Chương Trình cùng treo băng rôn.
Lý Vĩ đứng ở cổng ngập ngừng giải thích: "Bí thư Thẩm, tôi không có nổi nóng, tôi..."
Lại nghĩ một chút vừa rồi quả thật anh ta đã tỏ thái độ không muốn làm, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Chương Trình còn có thể nói gì nữa, thành thật mà đi theo làm việc thôi.
Trong lòng anh ta thầm nghĩ, bên cạnh mình đều là những kẻ yêu ma quỷ quái gì không biết.
Hiệu trưởng cũng nghe tiếng mà đến xem tình hình.
Thấy Lý Vĩ đứng ở cổng với vẻ mặt lúng túng thì lắc đầu.
Một đồng chí còn rất trẻ mà sao lại không có lòng cầu tiến như vậy chứ!
Việc này nếu là ở trên thị trấn thì có cả đống người tinh mắt nhìn thấy là muốn xông vào giúp ấy chứ.
Thím Vương ở cửa nhà bếp chứng kiến cảnh này, đột nhiên cảm thấy anh con rể tương lai này cũng không còn tốt như bà nghĩ nữa.
Chút việc cỏn con này, ngoại trừ Lý Vĩ ra thì đối với những người khác đều không có ảnh hưởng gì cả.
Ngày lãnh đạo công xã đến, vui vẻ hớn hở nhìn bên nọ, ngắm bên kia, rất có dáng vẻ.
Lần lượt quan sát từng phòng học và phòng làm việc, rất là hài lòng.
Sau đó còn tiện miệng mà khen: "Chữ viết bằng bút lông này rất đẹp!"
Hiệu trưởng điềm đạm gật đầu, thuận tay chỉ vào Lâm Ngọc Trúc và nói: "Chính là chữ do đồng chí này viết. Không nói đến cô Tiểu Lâm vô cùng quan tâm đến các công việc của trường mà còn rất yêu quý các học sinh. Thấy bọn trẻ không đủ dinh dưỡng đã vì nghĩa quên mình mà đóng góp không ít trứng gà."
Lãnh đạo công xã cũng thấy kinh ngạc, nhìn Lâm Ngọc Trúc bằng ánh mắt rất tán thưởng, gật đầu hài lòng.
Hiệu trưởng nhân tiện cũng khen cô Hàn một lượt, dù sao thì đóng góp của cô Hàn cũng rất lớn.
Không thể phụ tấm lòng của cô Tiểu Hàn được.
Lãnh đạo cũng nhìn cô Hàn và nở nụ cười ấm áp, tỏ ý khích lệ.
Cuối cùng nói với hiệu trưởng và Thẩm Bác Quận: "Trở về viết một bài văn để nhiệt liệt biểu dương hai cô giáo tốt này!"
Lâm Ngọc Trúc và Hàn Mạn Mạn lập tức nở nụ cười tự hào.
Chương Trình đã đặt toàn bộ khung cảnh hài hòa này vào trong mắt.
Tận sâu nơi đáy mắt anh ta dường như đang suy nghĩ gì đó.
Các lãnh đạo không ở lại ăn tại trường mà được trưởng thôn kéo tới nhà mình ăn bữa cơm thường.
Nhân tiện xin một ít phân bón.
Mặc dù không nhiều nhưng đã khiến ông trưởng thôn cười suốt một buổi chiều.
Vợ trưởng thôn không tinh ý trừng mắt lên nhìn, bà ta nói: "Hôm nay lúc lãnh đạo đến nhà ta, Lý Tú Tú nhân cơ hội muốn vào, bị tôi đuổi về rồi."
Trưởng thôn không vui, hỏi với vẻ mặt thăm dò: "Còn không định cho cô ta về sao?"
Vợ trưởng thôn trầm mặc hồi lâu, nói: "Tôi nói với cô ta, chỉ cần mẹ cô ta đồng ý, công điểm mà khoảng thời gian này cô ta làm được ở nhà họ Lý đều tính về nhà chúng ta thì tôi sẽ đồng ý cho cô ta quay về. Có quay về được hay không thì phải xem ý hai mẹ con cô ta rồi."
Trưởng thôn chép miệng vài cái, chuyện này bà Lý chịu làm sao?