Chương 488 - Dứt khoát hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng 2
Bà Lý cũng hắng giọng rồi hét lên chói tai: "Mày đừng có mơ, nếu mày dám mang công điểm quay về, tao sẽ đến nhà họ Triệu làm loạn."
Lý Tú Tú trợn mắt lên nhìn mẹ mình.
Hai người nhìn nhau rất lâu, nỗi oán giận tích tụ trong lòng Lý Tú Tú những ngày gần đây đã hoàn toàn không thể kìm nén được nữa.
Cô ta điên cuồng a một tiếng, hai mắt đỏ lên giống như phát điên vậy, nhìn đồ đạc khắp phòng.
Bộ dạng như vậy cũng dọa cho bà Lý sợ hết hồn, kinh hồn bạt vía mà nhìn con gái mình, trong lòng thầm nghĩ, sợ là cô ta đã phát điên mất rồi.
Lý Tú Tú quả thực đã điên rồi, chỉ là phát điên ngắt quãng mà thôi.
Trong đầu Lý Tú Tú một mực kêu gào, cô ta phải náo loạn một trận mới được.
Vì thế trông thấy cái gì cô ta liền xông tới, cầm lên rồi ném xuống đất.
Càng ném càng sảng khoái, càng không kiểm soát được đầu óc đang điên cuồng kia.
Dứt khoát hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, điên cuồng đập phá một mạch.
Bà Lý luôn miệng mắng chửi, cũng xông lên ngăn cản, nhưng ngăn được cái này lại không ngăn nổi cái kia.
Chẳng bao lâu, trong phòng trở nên bừa bãi lộn xộn.
Vừa đúng lúc Lý Kế Quân tan học về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy một thứ đen sì bay tới.
Chỉ cảm thấy trước mắt đau đớn, Lý Kế Quân oa một tiếng, ngồi xổm dưới đất khóc lớn.
Bà Lý thấy cháu trai bị đánh trúng, mắng Lý Tú Tú tạo nghiệp, vội vàng đi tới xem cháu trai có bị thương không.
Lý Kế Quân che mắt không cho xem, oa oa hét lớn: "Bà ơi, mắt cháu xong rồi, chắc chắn là mù rồi."
Dọa cho bà Lý suýt chút nữa thì cõng lên.
Cháu trai đang gào khóc ở đây, con gái ở sau lưng đang điên cuồng đập phá đồ đạc, miệng còn lẩm bẩm: "Đều khỏi sống nữa!"
Bà Lý ôm lấy ngực, đúng là nghiệp chướng!
Cảnh tượng có thể nói là náo nhiệt cực kỳ.
Dưới sự điên cuồng mãnh liệt của Lý Tú Tú, cuối cùng bà Lý cũng chịu đồng ý.
Lý Tú Tú đầu tóc rối bời, đứng nguyên tại chỗ thở hồng hộc, quay người lại đến phòng chị dâu của cô ta bắt đầu lật tung lên.
Bà Lý vội vàng đi theo phía sau, kêu la bất lực: "Cái đứa con gái oan gia này, còn muốn đến phòng anh trai mày làm gì?"
Lý Tú Tú gân cổ lên nói: "Quần áo của con bị mẹ Kế Quân trộm mất bao nhiêu, con không cần đòi về sao?"
"Ai da, mày ăn không uống không ở nhà bao nhiêu ngày nay, cho hai bộ quần áo cũ thì làm sao? Mày về bảo bố Hồng Bân làm cho mày hai bộ chẳng phải là được rồi sao?"
"Không, con không cho, cho dù con có cắt bỏ cũng không cho cái thứ lòng lang dạ sói bọn họ." Lý Tú Tú đã quyết tâm tìm lại công bằng.
Cô ta cũng nghĩ kĩ rồi, chỉ cần có thể quay về nhà chồng thì nhà mẹ đẻ này cô ta sẽ không bao quay về nữa.
Cô ta đã chịu đủ rồi.
Sau một trận ầm ĩ người ngã ngựa đổ nữa, Lý Tú Tú xách cái bọc lớn của cô ta quay trở về nhà chồng.
Lý Tú Tú trước kia không làm ầm lên là bởi vì niệm tình nhà mẹ đẻ.
Nhưng tình cảm này một khi đã bị mài nhẵn thì lại khác.
Bản tính con người là ích kỷ, có một người mẹ giống như bà Lý, Lý Tú Tú làm sao có thể là người dễ để người khác bắt nạt.
Bà Lý nhìn đống bừa bộn trên nền nhà, trong lòng cũng muốn khóc, sớm biết như vậy thì đồng ý cho xong.
Lý Tú Tú cõng bọc hành lý, vui vẻ quay trở về nhà chồng, lúc bước vào cửa, cô ta mỉm cười với vợ trưởng thôn, phải gọi là rực rỡ như ánh mặt trời: "Mẹ, con về rồi! Mẹ con đã đồng ý cho con mang công điểm về rồi."
Tiểu Hồng Bân cũng vừa mới về nhà chưa được bao lâu, trông thấy mẹ mình về thì ôm lấy đùi bà nội, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ngập tràn vẻ chờ đợi.
Vợ trưởng thôn nhìn thấy đầu tóc rối bời của con dâu mình thì gần như đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Lại nhìn cháu trai mình rồi thở dài một tiếng, nếu thật sự khiến con trai ly hôn, lấy vợ mới thì cũng đâu có tốt gì cho cháu trai bà ta chứ.
Vì thế bà ta nghiêm mặt nói với con dâu: "Cất đồ về phòng cô đi!"
Lý Tú Tú dạ một tiếng, vội vã quay trở về phòng, chỉ sợ mẹ chồng lại đổi ý.
Tiểu Hồng Bân cũng vui vẻ theo Lý Tú Tú trở về phòng.