Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 489 - Chương 489 - Không Có Tiền À? Tôi Cho Cô Mượn? 1

Chương 489 - Không có tiền à? Tôi cho cô mượn? 1
Đợi đến buổi tối, vợ trưởng thôn đi tới phòng con dâu mình, mượn chút ánh trăng, sờ sờ mái tóc của con dâu.

Sau đó chỉ thấy vợ trưởng thôn khẽ thở dài.

Lý Tú Tú vốn đang ngủ say phát hiện có người, vội vàng mở mắt ra, thấy là mẹ chồng thì gọi một tiếng mẹ.

Vợ trưởng thôn đáp một tiếng, lại nói: "Cứ như vậy một thời gian, sao lại gầy thành như vậy?”

Trông còn già đi rất nhiều nữa.

Nước mắt Lý Tú Tú lập tức tuôn ra, "Mẹ, con biết sai rồi.”

Vợ trưởng thôn thở dài, nói: "Người có thể sống cả đời với con không phải là hai ông bà già chúng ta, cũng không phải là đám anh chị em của con. Mà đó là chồng của con. Sau này người hiếu thuận với con, cũng chỉ có thể là con của con. Con nhà người ta, sẽ đến bưng trà rót nước hầu hạ con sao? Tú Nhi, con trai con đều đi học rồi, đạo lý này con cũng nên hiểu. Chậm thêm chút nữa thì đứa trẻ sẽ thực sự xa cách với con. Mẹ đây không phải là muốn thuyết phục con, mà là sợ con tiếp tục hồ đồ. Nếu cứ như vậy thì đến lúc già đi, con sẽ hối hận cho mà coi.”

Lý Tú Tú liên tục gật đầu, khóc không thành tiếng, "Mẹ, con không bao giờ hồ đồ nữa, sau này con đều nghe mẹ.”

Lời này của Lý Tú Tú là thật lòng nói.

Trải qua một lần như vậy rồi mà cô ta còn không rõ lý lẽ này thì đó chính là ngu xuẩn.

Vợ trưởng thôn gật gật đầu, giống như vỗ về đứa nhỏ, dỗ dành nói: "Mẹ tin con, đến đây, nằm xuống ngủ đi, mẹ vỗ cho con ngủ. Nhà chúng ta sau này sẽ sống tốt cả thôi. Từng ngày đều trôi qua thật tốt đẹp..."

Lý Tú Tú cứ như vậy ở trong tiếng nói ấm áp của mẹ chồng, ngủ một giấc ngủ thật an lòng.

Chờ Lý Tú Tú ngủ thiếp đi, vợ trưởng thôn mới trở về phòng, trưởng thôn lập tức hỏi: "Sao rồi? Sẽ không lại có một con thiêu thân nữa đi?”

Vợ trưởng thôn đắc ý hừ một tiếng, nói: "Tôi là người tuỳ tiện ra tay sao?”

Chỉ cần bà ta ra tay thì sẽ là nắm chắc được thôi.

Cái bà Lý hồ đồ óc như quả nho kia sao có thể so sánh với bà ta được chứ.

Trưởng thôn...: Nhớ lại một số kỷ niệm khó chịu.

Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Ngọc Trúc lên lớp dạy học thì phát hiện một vành mắt của Lý Kế Quân bị tím đen.

Chờ tan học, Lâm Ngọc Trúc kéo Lý Kế Quân lại hỏi: "Kế Quân, mắt em là sao vậy?"

Lâm Ngọc Trúc không có việc gì liền lấy đường phèn làm phần thưởng cho bọn nhỏ, cứ như vậy cô liền đạt được sự yêu thích của không ít bạn nhỏ.

Lý Kế Quân chính là một trong số đó, cậu bé đã thành công thích Lâm Ngọc Trúc, cũng coi cô là đồng bọn của mình.

Nghe Lâm Ngọc Trúc hỏi vậy thì Lý Kế Quân phồng mặt lên, tức giận nói: "Cô giáo Lâm, mắt em như vậy là bị mẹ Triệu Hồng Bân đánh. Em quyết định một lát liền đi tìm Hồng Bân tính sổ. Mẹ nó đánh em, em liền đánh nó.”

Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, thiếu chút nữa liền cười vui sướng khi người khác gặp hoạ, không phải bị đánh ở trường học là tốt rồi. Bằng không, bà Lý nhất định phải náo loạn tới đây.

Nhưng Lâm Ngọc Trúc vẫn tò mò hỏi: "Cô của em dám đánh em hả?"

Nhìn vành mắt này xem, tím đen giống như mắt gấu trúc luôn rồi.

Lá gan Lý Tú Tú lớn như vậy sao, dám đánh cả mệnh căn của bà Lý.

Như vậy thì Lý Tú Tú thảm rồi...

Lý Kế Quân thở dài nói: "Không biết là cô ấy phát điên gì nữa, đập phá đồ đạc nhà em một lần, sau đó thì cô ấy lại trở về nhà cô ấy rồi. Lúc mẹ em cùng cha em trở về đều ngơ ngác một hồi lâu. Bà nội em tức đến mức không ngủ một đêm.”

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo sữa đại bạch thỏ cho Lý Kế Quân, nói: “Dù sao thì mắt em cũng như vậy rồi, em đừng tìm Hồng Bân tính sổ nữa. Tốt xấu gì Hồng Bân cũng là học sinh của cô, em đánh người ta, muốn cô làm sao ăn nói với nhà trưởng thôn đây. Nể mặt cô một chút đi. Hơn nữa, oan oan tương báo đến khi nào đây, em nói phải không.”
Bình Luận (0)
Comment