Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 490 - Chương 490 - Không Có Tiền À? Tôi Cho Cô Mượn? 2

Chương 490 - Không có tiền à? Tôi cho cô mượn? 2
Ngoại trừ câu cuối cùng là Lý Kế Quân không hiểu ra, còn những câu khác thì cậu bé đều hiểu.

Lý Kế Quân nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu và nói: "Em sẽ không gây rắc rối cho cô Lâm."

Lâm Ngọc Trúc hài lòng gật gật đầu, nói với Lý Kế Quân: "Chuyện giữa người lớn với nhau, làm con cháu như em cũng đừng xen vào. Kế Quân, em còn nhỏ, có một số việc em không hiểu rõ được, chờ đến lúc em lớn hơn một chút, đến lúc đã có thể hiểu được đúng sai thị phi thì hãy đi phán đoán chuyện của người lớn, đã biết hay chưa?”

Lý Kế Quân đảo mắt, lẩm bẩm nói: "Nói đi nói lại, cô chính là hướng về phía Hồng Bân.”

Lâm Ngọc Trúc phốc một tiếng cười, nói: "Đó không phải cũng là em trai của em hay sao. Em hẳn là vui mừng chứ, cô không có hướng về phía người ngoài đâu~"

Lý Kế Quân...

Dưới sự hấp dẫn của kẹo sữa đại bạch thỏ, Lý Kế Quân nói lời giữ lời không đi tìm Tiểu Hồng Bân gây phiền toái.

......

Thời tiết nóng lên từng ngày.

Nhiều trẻ em đều đổi thành mặc quần áo mỏng.

Tiểu Sơn Nha thay đổi một thân quần áo mới, đặc biệt chạy đến trước mặt Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn, biểu diễn một vòng.

Sự mừng rỡ trong mắt cô bé đều sắp tràn ra ngoài rồi.

Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ rất vui mừng, cái người mẹ kế này, tốt xấu gì thì bề ngoài cũng chính là không dám hà khắc với Tiểu Sơn Nha nữa.

Tính tình của Tiểu Sơn Nha cũng rõ ràng là ngày càng tốt hơn.

Một năm nay Vương Tiểu Mai kiếm được không ít tiền, thấy thời tiết ấm áp, Vương Tiểu mai liền lôi kéo Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn đi Cung Tiêu xã.

Mua hai chiếc áo sơ mi.

Lý Hướng Vãn đã có một cái mới rồi nên Lý Hướng Vãn không mua nữa.

Lâm Ngọc Trúc đến bây giờ vẫn mặc quần áo cũ của nguyên chủ.

Là người nhỏ nhất trong nhà chính là có điểm này không tốt.

Chị cả mặc xong thì đến chị hai mặc, chị hai đổi quần áo thì lại đến cô mặc.

Mặc dù quần áo đã cũ hơn một chút nhưng vẫn chưa bị hỏng.

Lâm Ngọc Trúc đã không còn giống như lúc mới đến đây nữa, không có làm kiêu như vậy nữa.

Đến lúc này cô lại cảm thấy là, quần áo đủ mặc là tốt rồi.

Ăn mặc quá tốt thì sao có thể hoà hợp kết nhóm với các thím trong thôn chứ.

Sao có thể vui vẻ chơi đùa cùng đám bạn của cô được.

Cho nên dưới sự dật giây của Vương Tiểu Mai, thái độ của Lâm Ngọc Trúc vẫn kiên quyết như cũ, lắc đầu, không mua.

Lý Hướng Vãn thở dài, nghĩ Lâm Ngọc Trúc tuổi còn nhỏ, sao lại có thể hà tiện tiết kiệm như vậy chứ?

Đối với suy nghĩ của Lý Hướng Vãn, Lâm Ngọc Trúc chính là không biết.

Nhưng trong trường học, Hàn Mạn Mạn lại là trần trụi khinh bỉ Lâm Ngọc Trúc.

Chỉ thấy Hàn Mạn Mạn mặc một chiếc áo vải hoa lớn không ít lần đi dạo trước mặt Lâm Ngọc Trúc.

Còn giả vờ hỏi Lưu Nga: "Cô Lưu, cô thấy cái áo sơ mi này của tôi thế nào? Trông đẹp không? Mẹ tôi nói tôi mặc vào nhìn béo, nhưng sao tôi lại cảm thấy tôi mặc vào rất gầy chứ.”

Lưu Nga vừa viết giáo án vừa ngẩng đầu vội vàng nhìn, nói: "Rất đẹp, không có mập.”

Hàn Mạn Mạn lập tức đắc ý nói: "Đúng không, tôi liền nói, rất đẹp mắt mà.”

Sau đó cô ta lại xoay người, nhìn Lâm Ngọc Trúc một thân áo vải cũ nói: "Cô giáo Lâm, áo sơ mi này của cô cũng quá cũ rồi. Sao cô không mua một cái mới. Không có tiền à? Tôi cho cô mượn?”

Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của Hàn Mạn Mạn, tính tình tốt hỏi: "Có thể không trả không?”

Hàn Mạn Mạn bị hỏi đến sửng sốt.

Đầu óc Hàn Mạn Mạn phải xoay hai vòng mới hiểu được, âm u nói: "Đương nhiên phải trả lại.”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, khí phách nói: "Vậy chính là không có ý nghĩa gì cả, vay tiền còn phải trả, không mượn.”

Hàn Mạn Mạn hít sâu một hơi...: Đây là kiểu người gì vậy, tức quá đi thôi.
Bình Luận (0)
Comment