Chương 492 - Năm trăm, đây đã là giá cả hữu nghị rồi 2
Cũng không vòng vo nữa, thẳng thắn hỏi: "Cô giáo Lâm cam nguyện bị người khác chế nhạo như vậy sao?”
Lâm Ngọc Trúc nhún nhún vai nói: "Tôi không hề cảm thấy là tôi bị chế nhạo, tôi mặc quần áo cũ, là thật mà. Chẳng lẽ còn không thể cho người ta nói sao? Hơn nữa, Hàn Mạn Mạn còn muốn cho tôi mượn tiền để tôi mua hai bộ quần áo mới đó, thật là một người tốt mà. Thầy Chương, thầy cũng không thể nhìn sự việc một cách phiến diện như vậy được.”
Chương Trình...: Ngày hôm nay đơn giản chính là không có cách nào để trò chuyện tiếp mà.
Chương Trình không khỏi hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Cô giáo Lâm sở dĩ coi hiệu trưởng như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, chắc là vì muốn hướng lên trên đi. Còn có lại nói, cô ăn mặc cũ kỹ như vậy, còn không phải vì nghèo sao? Xin hỏi cô giáo Lâm, cô có cam lòng nghèo khó không, cô vẫn muốn sống như hiện giờ sao? Nhìn người khác ngăn nắp xinh đẹp, cô không khó chịu sao? Không nói đến cô giáo Hàn, chính là Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai. Tiền mà hai người bọn họ tự kiếm được cũng có thể khiến bọn họ mua được bao nhiêu là quần áo rồi. Cô giáo Lâm, cô thấy vậy mà một chút thèm thuồng, ham muốn cũng không có sao.”
Hai mắt Lâm Ngọc Trúc sáng ngời, đột nhiên hứng thú lên, nhấc chân lên ngồi vắt chéo, rung rung chân, hỏi: "Thầy Chương nói nhiều như vậy, chắc là có cách làm cho tôi giàu lên đi. Anh nói đi, nếu anh sớm nói như vậy, thì tôi đã sớm nói chuyện với anh rồi. Tới tới tới, thầy Chương, thầy tiếp tục nói đi. Lời này của thầy khiến tôi càng nghe càng thấy có hy vọng đấy.”
Lâm Ngọc Trúc trước sau thay đổi quá nhanh, khiến Chương Trình thiếu chút nữa thì nói không nên lời.
Chương Trình nhìn Lâm Ngọc Trúc mắc câu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Lâm Ngọc Trúc tuy rằng không theo lẽ thường ra bài.
Nhưng cũng may là anh ta bắt được chỗ đau của Lâm Ngọc Trúc.
Chương Trình tự tin và ung dung nói: "Tôi có một số nhân mạch trong thị trấn. Giúp cô giáo Lâm chuyển thành chính thức mà nói, không phải việc khó.”
Nói đến đây, Chương Trình liền có vẻ như có chút bố thí cho người khác, thái độ của kẻ bề trên.
Lâm Ngọc Trúc ồ một tiếng, nói: "Chỉ có như vậy?”
Chương Trình: Chỉ có??? Lâm Ngọc Trúc cô còn muốn gì nữa?
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói: "Thầy Chương, nếu chỉ là như vậy thì không cần. Tôi mà muốn chuyển thành giáo viên chính thức mà nói, thì cũng chỉ là vấn đề vài phút đồng hồ với tôi thôi.”
Khoe khoang sao, ai mà không biết khoe khoang chứ.
Nhàm chán, quá nhàm chán rồi.
Chương Trình chịu đựng đau đầu, lại hạ thấp tư thái, nói: "Cô Lâm không tò mò Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai làm sao kiếm được tiền sao?”
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, nói: "Thầy Chương, cái này các cô ấy cũng không gạt tôi, anh trực tiếp nói vào trọng tâm đi.”
Chương Trình bị nghẹn không nhẹ, một hồi lâu sau anh ta mới bình tĩnh lại được, tiếp tục nói: "Chỉ cần cô giáo Lâm có thể giúp tôi tìm hiểu được nguồn hàng của đám người bọn họ từ đâu mà đến thì Chương mỗ tất có hậu tạ.”
Lâm Ngọc Trúc a một tiếng, nói: "Để tôi làm việc không công?”
Chương Trình suýt sụp đổ.
Anh ta thấp giọng nói: "Chỉ cần cô giáo Lâm tìm ra, tôi quyết không nuốt lời.”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói: "Không, không phải như vậy. Anh muốn tôi tìm hiểu, tôi liền phải tốn tâm tư, hao tâm tổn trí. Cho nên trong này có phải là nên có chút phí vất vả hay không? Về phần không tìm ra, đó lại là một chuyện khác. Không tìm ra, tự nhiên không có hậu tạ. Tìm ra được mà nói thì chúng ta có thể thảo luận lại. Nhưng những nỗ lực này của tôi cũng không thể là làm một cách vô ích được. Thầy Chương, anh suy nghĩ cho thật kỹ đi, có phải là đạo lý như vậy hay không.”
Chương Trình...
Anh ta chậm rãi hỏi: "Cô Lâm, ý của cô là..."
"Trong lúc tôi giúp anh tìm hiểu, anh cũng phải cho tôi tiền. Tìm ra được hay không, xem vận khí của anh.” Lâm Ngọc Trúc rất là nghiêm túc nói.
Chương Trình thiếu chút nữa là muốn chửi ầm lên.
Lâm Ngọc Trúc thấy anh ta không muốn, chậc một tiếng nói: "Thầy Chương, cầu phú quý trong hiểm nguy, bỏ được chút lợi lộc nhỏ thì mới có thể bắt được sói. Nếu không, anh cứ nghĩ như này đi, tôi chính là vì hậu tạ của anh mà hao tâm tổn sức?”
Chương Trình hiển nhiên bị thuyết phục vài phần.
Lâm Ngọc Trúc tiếp tục nói: "Chúng ta trước không nói anh sẽ hậu tạ bao nhiêu. Tính ở việc tôi sắp phải bán mất nhân cách và tình bạn của tôi mà nói thì anh cho tôi năm trăm đồng làm phí vất vả là được rồi.”
Chương Trình cười ngay tại chỗ, không dám tin hỏi: "Bao nhiêu?"
“Năm trăm, đây đã là giá cả hữu nghị rồi. Thầy Chương, hay là anh trở về suy nghĩ kỹ trước đã?”
Lâm Ngọc Trúc cực kỳ khôn khéo mà chờ đợi nhìn Chương Trình.
Chương Trình...: Anh ta không muốn suy nghĩ chút nào hết.