Chương 493 - Cực kỳ giống một con cáo nhỏ mượn oai hùm 1
Theo Lâm Ngọc Trúc thấy, Chương Trình rất giống vợ lão Lý, cô vừa hỏi tình hình, đối phương đã suy sụp.
Chương Trình cảm thấy Lâm Ngọc Trúc đang xem anh ta là đồ đần để trêu đùa nhưng vẫn rất có khí phách mà nói: "Nếu cô Lâm có hứng thú thì lúc nào cũng có thể đến tìm tôi để trao đổi."
Khóe miệng Lâm Ngọc Trúc hơi nâng lên, tùy tiện gật nhẹ đầu.
Xem như hai người tan rã trong không vui.
Việc này cứ như vậy mà kết thúc.
Buổi tối hôm sau, Lâm Ngọc Trúc lại nhận được một bọc đồ hàng không.
Sau khi lặng lẽ mang về, vừa mở ra đã thấy bên trong là một chiếc áo sơ mi mới tinh.
Lấy cái đó ra còn một cái nữa.
Lâm Ngọc Trúc lấy liền một lúc ra mấy cái.
Đồng chí Thẩm rất là xa xỉ, trực tiếp mua cho cô một lúc năm cái áo sơ mi trắng mới.
Giống như buôn bán không cần tiền vậy.
Trong bọc ngoài quần áo mới ra thì còn sữa lúa mạch tinh chất và sữa bột.
Lần này còn có thêm mấy hộp thịt kho tàu.
Cầm thịt kho tàu hộp trong tay, vẻ mặt Lâm Ngọc Trúc có chút vi diệu.
Cô thuận tay lấy tờ giấy bên trong ra, nét chữ cứng rắn mạnh mẽ lập tức hiện lên trước mắt.
Sau khi đọc xong, Lâm Ngọc Trúc đắc ý cười.
Lão Thẩm nhà cô quá cẩn thận rồi, chỉ một ánh mắt của cô đã biết cô không thích áo vải hoa to kia.
Trên giấy còn viết, nếu như không thích thì trả lại, anh sẽ mua lại, đừng miễn cưỡng.
Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi một tiếng, sau đó xấu xa cười, cô thật yêu chết cái kiểu nói bá đạo như thế này mà.
Nghĩ thầm: Khó trách lúc trước khi đồng nghiệp nhận được quà bạn trai tặng lại vui như vậy.
Tràn đầy yêu thương như vậy thì ai mà không vui chứ?
Sau khi dọn dẹp xong, Lâm Ngọc Trúc cầm quần áo mới vào trong không gian.
Cô bỏ quần áo vào máy giặt, giặt xong sấy khô rồi phơi lên.
Cô quyết định ngày mai mặc quần áo mới đi để cho cô nhóc Hàn Mạn Mạn kia nhìn mới được.
Mặc dù đối phương không biết đây là "quần áo tình yêu" của cô nhưng chuyện này cũng không ngăn cản được sự đắc ý của Lâm Ngọc Trúc.
Đến ngày hôm sau, Lâm Ngọc Trúc vui vẻ mặc quần áo mới.
Vốn muốn để Thẩm Bác Quận là người đầu tiên nhìn thấy, lúc ra ngoài mới phát hiện còn có Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai.
Chuyện này cũng hết cách rồi.
Vương Tiểu Mai nhìn quần áo của Lâm Ngọc Trúc, mắt hơi mở to, hiếu kì nói: "Cô có quần áo mới nha, sao không mặc từ trước vậy, không nỡ sao? Tôi nói cô nghe này, quần áo mua xong thì phải mặc, đừng để quá lâu. Không cẩn thận còn bị mối ăn nữa đó."
Lâm Ngọc Trúc tán thành gật nhẹ đầu, nói: "Chị Tiểu Mai nói rất phải, tôi nghe lời cô, lát nữa về sẽ mặc bốn cái còn lại vào, tranh thủ mỗi ngày một cái."
Lời này tất nhiên là nói đùa, quần áo mới vẫn nên từ từ dùng mới hợp lí.
Nếu không mấy thím còn tưởng rằng cô phát tài đấy.
Vương Tiểu Mai nghe Lâm Ngọc Trúc nói cô còn bốn cái áo mới chưa mặc thì đột nhiên có chút... phản ứng không kịp.
Lâm Ngọc Trúc nhìn Lý Hướng Vãn, chỉ thấy đối phương đang nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc, rõ ràng đã đoán được vì sao.
Lâm Ngọc Trúc hơi nâng miệng lên, dáng vẻ không quan tâm.
Lý Hướng Vãn không khỏi quay đầu đi chỗ khác, không nhìn nữa.
Lúc đến trường học, Lâm Ngọc Trúc nói với Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai: "Tôi có chút chuyện muốn tìm bí thư Thẩm trao đổi, hai người đến văn phòng trước đi."
Lý Hướng Vãn nhìn Lâm Ngọc Trúc chậc chậc rồi lắc đầu.
Lâm Ngọc Trúc mặt dày, cô còn lâu mới sợ cô ta chọc nha.
Vương Tiểu Mai ngơ ngác hỏi lại: "Chuyện gì vậy?"
Lâm Ngọc Trúc đẩy cô ta, nói: "Chuyện gì sau này cô sẽ biết, mau đi đi."
Vương Tiểu Mai ồ một tiếng, ngoan ngoãn đi theo Lý Hướng Vãn đến văn phòng.
Sau khi đuổi được hai người đi, Lâm Ngọc Trúc chạy đến văn phòng của Thẩm Bác Quận.
Đúng lúc nhìn thấy Thẩm Bác Quận tinh thần phấn chấn vào sáng sớm, đột nhiên có chút ngẩn người.
Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng sau đó hoạt bát cười, xoay một vòng rồi chạy đến.
Môi mỏng của Thẩm Bác Quận hơi nâng lên, trong mắt đều là sự dịu dàng.
Sau khi đến văn phòng, Lâm Ngọc Trúc học dáng vẻ hôm qua của Hàn Mạn Mạn, đi qua đi lại trước bàn làm việc của cô ta.