Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 501 - Chương 501 - Đừng Nóng Vội, Chớ Hoảng Sợ 1

Chương 501 - Đừng nóng vội, chớ hoảng sợ 1
Chương Trình ra khỏi phòng làm việc của giáo viên, Lý Hướng Vãn liền dẫn Vương Tiểu Mai quay về.

Sợ phía Vương Tiểu Mai sẽ để lộ chân tướng nên hai người vẫn chưa nói cho cô ta biết.

Lý Hướng Vãn đi vào nháy mắt với Lâm Ngọc Trúc, rất tò mò Chương Trình có mắc câu hay không.

Lâm Ngọc Trúc nghiêm mặt nhẹ nhàng gật đầu.

Vương Tiểu Mai ngồi ở trên ghế để nghỉ ngơi, chẳng phát hiện ra chút khác thường nào.

Lý Hướng Vãn dùng khẩu hình miệng hỏi: "Thật sự đưa cô năm trăm à?"

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, đắc ý vênh váo dùng bàn tay nhỏ để nói là năm trăm rưỡi.

Trong nháy mắt con ngươi của Lý Hướng Vãn phóng đại, suýt nữa đã bật thốt ra tiếng, người này là kẻ ngốc à?

Cũng may là nhịn được.

Lấy được tiền, cả ngày Lâm Ngọc Trúc đều cảm thấy phơi phới.

Ai không biết còn tưởng cô nhặt được tiền.

Tuy rằng chuyện này chẳng khác gì với nhặt được tiền.

Tối đó sau khi ba người ở sân sau quay về, Lâm Ngọc Trúc vung tay lên, vô cùng hào phóng nói: "Thức ăn cho heo năm nay tôi bao."

Lý Hướng Vãn che miệng cười.

Vương Tiểu Mai chớp chớp mắt, nhìn Lâm Ngọc Trúc, sững sờ hỏi: "Từ lúc sáng đã thấy cô có gì không đúng rồi, cười cả ngày nay rồi. Đột nhiên hào phóng như vậy, hay là nhặt được tiền?"

Lâm Ngọc Trúc cười giảo hoạt, tán dương: "Đồng chí Tiểu Mai, quả nhiên gần mực thì đen gần đèn thì sáng, cô chung sống với tôi đã lâu, đầu óc thông minh lên không ít. Hôm nay đúng là tôi đã nhặt được tiền."

Vương Tiểu Mai trợn to hai mắt, vui vẻ nói: "Thật sao?"

Thấy Lâm Ngọc Trúc gật đầu, Vương Tiểu Mai vừa vui vừa cau mày, sau đó hỏi: "Nhặt được ở trường à? Chắc không phải của ai làm rơi chứ? Nếu mất nhiều tiền sẽ sốt ruột lắm đấy..." Có phải là nên nhặt của rơi trả lời người mất hay không.

Lỡ như là đứa đầu gấu nào đó trộm tiền trong nhà sau đó không cẩn thận làm rơi.

Càng nghĩ, đầu Vương Tiểu Mai càng loạn.

Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ Vương Tiểu Mai đang bất an, cười hì hì, "Tiền này là từ túi Chương Trình rơi ra. Hôm nay cô và Hướng Vãn ra ngoài quét dọn chuồng heo, tiền của anh ta đã rơi ở trong phòng làm việc. Chị Tiểu Mai, chị thử nói xem có nên trả lại số tiền này không?"

Vương Tiểu Mai lập tức như trút được gánh nặng nói: "Vậy thì nhất định phải lấy." Tên đàn ông này ngày nào cũng mưu tính hãm hại các cô.

Tiền này, không lấy cũng phải lấy.

Vừa nghĩ tới chuyện Chương Trình làm với anh Bàn Tử của cô ta, Vương Tiểu Mai đã tức muốn chết.

Chi số tiền này vào thức ăn cho heo, Vương Tiểu Mai cũng vui vẻ chấp nhận, không tức giận với Lâm Ngọc Trúc.

Nếu như không phải sức lực có hạn, Lâm Ngọc Trúc đã muốn mua thêm hai con heo cho học trò ăn rồi.

Ngẫm lại vẫn nên bỏ vào khoản trợ cấp hàng ngày thôi.

Chờ sau khi thi cuối kì xong sẽ phát cho đám học trò ít vở và bút cũng đã rất tốt rồi.

Lâm Ngọc Trúc đang suy nghĩ xa vời, Vương Tiểu Mai ho khan một cái.

Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc đều nhìn về phía cô ta.

Vương Tiểu Mai hắng giọng nói: "Nhà ở của Lý Hướng Bắc cũng sắp xây xong rồi, kế hoạch trồng rau của chúng ta cũng phải thực hiện thôi. Năm ngoái tôi trồng không ít củ cải đường ở trên sườn núi, năm nay hai người có ý muốn tham gia không."

Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc...

Vương Tiểu Mai nhìn người này, lại quay sang nhìn người kia, không hiểu nói: “Sao các cô lại chẳng nói gì thế?"

Vẻ mặt của Lý Hướng Vãn lạnh như băng nói: "Mấy củ cải đường này của cô có thể kiếm được mấy đồng? Tốn thời gian tốn sức, cần gì chứ."

Vương Tiểu Mai sửng sốt, nghĩ cũng phải, cô ta đã không còn là cô ta của trước đây nữa rồi.

Bây giờ cô ta đã là người có mấy nghìn đồng gửi trong ngân hàng.

Lập tức cười rộ lên, nói: "Vậy cũng có thể trồng loại khác, năm ngoái rau không đủ ăn đấy."

Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc có một nhà kho rau củ, yên lặng chảy xuống hai hàng lệ.

Có thể nói gì nữa đây, nhận mệnh thôi.

Vương Tiểu Mai không chỉ muốn trồng rau còn muốn làm hàng rào gỗ để trồng hoa hướng dương.

Đừng xem thường khu vườn nhỏ này, lúc thu hoạch cũng được không ít đâu.

Còn không chiếm nhiều diện tích.

Lâm Ngọc Trúc bội phục với việc làm này.

Ở phía đông bắc có trồng một loại cây tên là mía lau, dạng hình ống, màu xanh, cũng phải lột vỏ như mía, lúc nhai sẽ ra nước, ngọt nhưng rất thanh mát.

Vương Tiểu Mai không dễ dàng gì mới lấy được ít hạt giống mía lau, lại xin hiệu trưởng một miếng đất, ba người ở sân sau dẫn đám nhỏ vui vẻ đi trồng.
Bình Luận (0)
Comment