Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 502 - Chương 502 - Đừng Nóng Vội, Chớ Hoảng Sợ 2

Chương 502 - Đừng nóng vội, chớ hoảng sợ 2
Bây giờ Lâm Ngọc Trúc vẫn ổn, đã quen với chuyện nhà nông rồi.

Lý Hướng Vãn lại không giống vậy, năm ngoái cô ấy không làm nhiều việc nông, chờ làm xong mọi việc, cô ấy đã mệt tới mức nằm bẹp ở trên giường.

Lúc này đang nằm trên giường lẩm bẩm.

Chắc là đang mắng Vương Tiểu Mai gian xảo.

Nói tới nỗi khiến lòng Vương Tiểu Mai rất áy náy, vừa đấm vừa xoa bóp cho cô ấy.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ cái giường này nhỏ quá.

Nếu không cô đã nằm lên đó để hưởng thụ một lát rồi.

Lâm Ngọc Trúc theo Vương Tiểu Mai lao lực mấy ngày, trong mắt Thẩm Bác Quận lại đau lòng không dứt, nghĩ cô nhóc nhà anh cực khổ rồi, cần phải bồi bổ.

Nhưng trong mắt Chương Trình lại không giống vậy, cứ luôn cảm thấy đối phương không đặt chuyện của anh ta ở trong lòng.

Nếu không sao lúc này còn có tâm trạng trồng trọt.

Vất vả lắm mới tìm được lúc Lâm Ngọc Trúc ở một mình, vội vàng tới truy hỏi chuyện đã tìm hiểu được tới đâu rồi.

Qua nét mặt và trong giọng nói của Chương Trình, Lâm Ngọc Trúc có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, đối phương đang rất gấp.

Lâm Ngọc Trúc thở dài một hơi nói: "Anh Chương, anh cũng thấy đấy, ngày nào tôi cũng không rời khỏi Lý Hướng Vãn.

Có thể nói là ăn uống ngủ nghỉ đều ở chung, lúc nào cũng bên cạnh nhau hết.

Nhưng người ta lại không tới trấn trên không liên lạc với Lý Hướng Bắc và Thẩm Bác Quận, tôi có thể làm gì đây?

Việc này chỉ có thể từ từ thôi, có gấp cũng chẳng được tích sự gì.

Anh Chương cứ yên tâm, nếu tôi đã nhận tiền, nhất định tôi sẽ làm cho xong chuyện.

Nào, hít vào ~ Thở ra ~

Xua tan hết ưu phiền~

Đừng lo lắng ~ "

Chương Trình đột nhiên hối hận, cũng không biết bây giờ có thể đòi tiền lại được không.

Sao lại cảm thấy Lâm Ngọc Trúc không đáng tin cậy vậy chứ.

Nhắm mắt định thần trong chốc lát, không biết sao bản thân lại học được hít vào thở ra của Lâm Ngọc Trúc.

Sau khi mở mắt thì bình tĩnh hỏi: "Tôi nhớ không lầm, trước đây cô giáo Lâm cũng thường xuyên đi lên trấn trên với Lý Hướng Bắc và Vương Tiểu Mai mà? Trước đây cô không phát hiện ra chuyện gì sao?"

Chương Trình lập tức cảm thấy nghi ngờ.

Lâm Ngọc Trúc nhìn Chương Trình, không đáp mà hỏi ngược lại: "Anh Chương, anh quen biết Lý Hướng Vãn từ lúc nào?"

Chương Trình không cần suy nghĩ nói: "Năm ngoái."

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, lại hỏi: "Vậy năm ngoái anh nhìn thấy tôi mấy lần? Phải năm sau tôi mới đi lên trấn trên lăn lộn với bọn họ. Trước đây làm gì đi thường xuyên. Đi lên trấn trên rồi ai cũng tách ra, ai cũng bận rộn. Tôi chỉ đơn giản là mia ít đồ tết về dùng thôi. Chuyện bên phía bọn họ tôi chẳng biết gì cả." Vừa nói Lâm Ngọc Trúc vừa lắc đầu, cảm thán nói: "Ai, bây giờ suy nghĩ một hồi, chẳng biết có phải lúc đầu bọn họ đề phòng tôi không nữa."

Lâm Ngọc Trúc nói xong, bản thân cũng cảm thấy buồn vô cớ.

Chương Trình cau mày, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Vậy năm sau thì sao?"

Lâm Ngọc Trúc tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, nói: "Năm sau, cũng là lúc cô ấy và Lý Bàn Tử hợp tác giao hàng, tôi không phát hiện gì cả."

Chương Trình trầm tư hồi lâu, lại hỏi: "Địa điểm giao hàng của bọn họ là ở đâu?"

Lâm Ngọc Trúc liếc nhìn Chương Trình, vừa cười vừa nói: "Anh Chương, anh hoảng rồi. Có mấy người biết được địa điểm chứ. Nói cho cùng tôi chỉ là người ngoài. Một khi bại lộ, chẳng phải là đoán được ngay đó là tôi hay sao. Anh Chương, bản thân anh hãy suy nghĩ cho thật kĩ, muốn một lô hàng hay là một nguồn hàng không ngừng?"

Chương Trình... .

"Anh Chương, thấy gần đây anh nóng vội như vậy, tôi sẽ nói với anh chân lý của cuộc đời tôi. Đó chính là thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không thẳng anh cũng đứng hoảng. Chỉ cần xoay lại là được ~"Thấy sắc mặt Chương Trình không được tốt, Lâm Ngọc Trúc bình tĩnh nói: "Chờ sau khi có tin tức của nguồn hàng rồi, chẳng phải là anh muốn gì thì có đó sao.

Đàn em cũng sẽ nghe lời anh răm rắp.

Cho nên đừng nóng vội, cũng đâu phải là anh không có tiền, ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

Chờ thêm đi."

Giờ phút này Chương Trình thật sự không muốn nói những lời vô ích với Lâm Ngọc Trúc nữa.

Không chút do dự xoay người rời khỏi.

Sau đó ngẫm lại, những lời Lâm Ngọc Trúc nói cũng không phải là không có đạo lý.

Chỉ cần có nguồn cung cấp, đám anh em bỏ đi này có tính là gì chứ?

Đúng rồi, là anh ta nghĩ nhiều.

Chuyện quan trọng nhất với anh ta không phải là đám đàn em này, mà là nguồn hàng...

Nghĩ như vậy tuy rằng còn sốt ruột, nhưng Chương Trình lại càng coi trọng Lâm Ngọc Trúc.
Bình Luận (0)
Comment