Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 509 - Chương 509 - Nghe Em, Đều Nghe Em 1

Chương 509 - Nghe em, đều nghe em 1
Bên kia thì thê thê thảm thảm, còn Lâm Ngọc Trúc bên này liền nổi bật bắt mắt, nên nhìn có vẻ rất khác biệt.

Lúc này Lâm Ngọc Trúc đang đứng xem bút máy ở quầy hàng của Cung Tiêu xã.

Thẩm Bác Quận không có việc gì liền tặng cái này cái kia cho cô, cho nên cô cũng phải tặng lại cái gì đó để biểu thị đi.

Tặng quà cho con trai, Lâm Ngọc Trúc xác thật là không có kinh nghiệm gì.

Nhớ lại trước kia đồng nghiệp tặng quà cho bạn trai, có người tặng giày, kết quả các chị em trong văn phòng nói tặng giày tất chia tay.

Nữ đồng nghiệp bị nói như vậy vẻ mặt giống như ăn phải ruồi, bực bội một lúc lâu.

Mặc kệ có phải là thật như vậy hay không, lúc này Lâm Ngọc Trúc nhớ tới liền cảm thấy không may mắn.

Vẫn là thay thành cái khác là tốt nhất.

Bật lửa thì sao? Nhưng mà Thẩm Bác Quận không hút thuốc.

Khuy cài áo? Lúc này còn chưa có cái tên gọi như vậy đi.

Cà vạt? Hahaha, vừa nghĩ đến việc Thẩm Bác Quận mang theo cà vạt đi khắp nơi, cô liền muốn cười.

Hơn nữa, cô cũng không thấy Cung Tiêu xã có bán cà vạt.

Thắt lưng? Cô sợ Thẩm Bác Quận sẽ nghĩ lệch đi mất~

Mãi cho đến khi Lâm Ngọc Trúc tới Cung Tiêu xã thì cô mới có chút chủ ý.

Đồng hồ đeo tay, quá đắt, cô sợ Thẩm Bác Quận sẽ chịu áp lực lớn khi nhận.

Tính tới tính lui, vẫn là bút máy tốt.

Bút máy của Cung Tiêu xã có ba thương hiệu là Vĩnh Sinh, Anh Hùng và Hắc Tỉnh.

Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm quầy bút máy một lúc lâu.

Chị gái nhỏ trông coi quầy bán bút máy không có việc gì liền nhìn cô, sau đó thật sự là nhìn không nổi nữa, hỏi: "Đồng chí, cô có muốn mua không?"

Lâm Ngọc Trúc ít nhiều cảm thấy đối phương có chút ý tứ khinh thường cô.

Thế nhưng đầu năm nay, nhân viên bán hàng cơ bản đều là như vậy, cô đều hoài nghi chị Cả Lâm cũng là bộ dáng này đấy.

Quên đi, đều là người nhà mình, không so đo ~

Lâm Ngọc Trúc chỉ lần lượt ba cái bút máy, nói: "Đồng chí, ba cái bút này tôi đều mua.”

Cô nghĩ kỹ rồi, mỗi một cái thương hiệu cô đều mua một cái, để cho Thẩm Bác Quận tự mình chọn đi, thích cái nào thì dùng cái đấy.

Có tiền, chính là hào phóng như vậy.

Lâm Ngọc Trúc khen ngợi cho sự thông minh của bản thân, thế nhưng cô lại không nghĩ tới là nhân viên bán hàng không đồng ý nói: "Đồng chí, một cây bút là đủ, chúng ta nên cần kiệm tiết kiệm, không lãng phí, không phù phiếm, không hưởng lạc.”

Lâm Ngọc Trúc nhìn nhân viên bán hàng một lúc lâu, thật lâu không nói gì.

Sau khi hai người bọn họ giằng co vài giây bằng ánh mắt với nhau thì Lâm Ngọc Trúc nghiêm túc nói: "Chị ơi, em làm giáo viên ở nông thôn, nên em mới nghĩ mua hai cái bút máy để thưởng cho bọn nhỏ. Có rất nhiều trẻ em trong lớp học của bọn em còn không biết bút máy trông như thế nào cả.”

Lời này của Lâm Ngọc Trúc cũng không khoa trương, rất nhiều bạn nhỏ chưa từng tới trấn, ngay cả dáng vẻ của Cung tiêu xã như thế nào cũng không biết.

Huống hồ còn là một cái bút máy như vậy.

Với một tiếng chị của Lâm Ngọc Trúc, nhân viên bán hàng đột nhiên liền cảm thấy rất thân cận với Lâm Ngọc Trúc, sau lại nghe cô giải thích, lúc này mới ý thức được là cô ta nghĩ sai cho Lâm Ngọc Trúc rồi.

Có thể là vì Lâm Ngọc Trúc muốn mua cho bọn nhỏ, nhưng cô vẫn còn do dự, cho nên mới nhìn lâu như vậy.

Vì thế nhân viên bán hàng vội vàng cười nói: "Em gái, là chị hiểu lầm em. Em là giáo viên, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, chi bằng em mua loại rẻ hơn đi. Trong số những cái mà em vừa chọn ấy có một cái chỉ cần năm đồng thôi. Chị nói cho em biết, cái này... còn có cái này, rẻ lại còn dùng tốt. Mua cái này cho bọn trẻ là được.”

Lâm Ngọc Trúc nhếch khóe miệng xấu hổ cười cười, nghĩ thầm, Thẩm Bác Quận, cũng không phải là cô hà tiện keo kiệt đâu ha.

Mà vấn đề là, tấm lòng hiền hậu chất phác của quần chúng nhân dân làm cho cô thừa nhận không nổi.

Cứ như vậy đi, mua ba cái bút máy chưa đến mười đồng vậy.

Nếu đã đến đây rồi thì Lâm Ngọc Trúc cũng dứt khoát mua thêm bút chì và sách bài tập cho bọn nhỏ.

Nhân viên bán hàng nhìn bộ dáng tuổi không lớn của Lâm Ngọc Trúc, đoán cô là vừa mới tham gia công tác không bao lâu, chính là thời điểm nhiệt tình nguyện ý dâng hiến.

Thời đại này, người tốt việc tốt, mọi người sẽ không nói là ngu ngốc, mà ngược lại họ còn rất kính nể những người như vậy.

Vì thế, nhân viên bán hàng rất tích cực phối hợp lấy bút chì và sách bài tập đưa cho Lâm Ngọc Trúc.

Tiêu không ít tiền, Lâm Ngọc Trúc cũng không ở lại Cung tiêu xã nữa.

Nếu còn mua tiếp những những thứ khác nữa thì có chút quá rõ ràng rồi.

Trước khi đi, Lâm Ngọc Trúc vội vàng liếc mắt một cái, vừa lúc nhìn thấy bên tủ rượu có rượu Mao Đài.

Lâm Ngọc Trúc đi như bay ra khỏi Cung tiêu xã, rồi chạy đến túp lều rách nát cải trang thành Lão Dịch.

Sau đó lại đi một chuyến đến Cung tiêu xã.

Mua hai bình rượu Mao Đài.

Ở những địa điểm nhỏ mà bán rượu Mao Đài thì trên cơ bản đều là nhiệm vụ được giao.

Một năm cũng chưa chắc bán được mấy bình.

Trong trường hợp rượu Mao Đài vẫn còn dư ra mà người quen biết của người bán cũng không có ý định mua thì chỉ cần có phiếu rượu và tiền là được, nhân viên bán hàng về cơ bản sẽ không làm khó người mua.

Quầy rượu bên này vẫn là em gái nhỏ lúc trước bán, lúc nhìn thấy Lão Dịch, hiển nhiên không có nhiệt tình giống như lúc thấy Mộc Đầu.

Chờ Lâm Ngọc Trúc cầm hai bình rượu Mao Đài đi ra, cô chậc chậc lắc đầu, xem ra thời đại gì cũng nhìn mặt.

Lâm Ngọc Trúc ngày càng thuần thục về việc đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cô chủ yếu bán ở mấy chỗ kia, cho nên trên cơ bản cô đều hiểu rõ đến từng chân tơ kẽ tóc về mấy chỗ đó.

Nói như thế nào đây, những người này liền may mắn cô không phải người xấu đi.

Quyển sổ nhỏ của Lâm Ngọc Trúc ghi chép rõ ràng nhà ai muốn mua cái gì, không mua cái gì.

Nhà ai lần trước mua bao nhiêu lương thực, rồi đến lúc nào thì bọn họ sẽ mua thêm một đợt nữa.

Dù sao thì cô chính là “cơn mưa đúng lúc”, nhà ai thiếu cái gì, Lão Dịch liền xuất hiện.
Bình Luận (0)
Comment