Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 510 - Chương 510 - Nghe Em, Đều Nghe Em 2

Chương 510 - Nghe em, đều nghe em 2
Lúc này người dân vẫn còn chất phác, còn cảm thấy Lão Dịch biết chọn thời điểm, bọn họ muốn cái gì thì có cái đó, đúng là thần mà.

Cũng không có suy nghĩ kỹ một chút về quanh co khúc triết trong đó.

Sau khi quen đường quen nẻo, hiệu suất liền nâng lên, Lâm Ngọc Trúc hiện tại một buổi sáng có thể chạy tới ba chỗ khác nhau.

Đừng xem thường ba chỗ này, một chuyến đi ấy ít thì cũng kiếm được năm sáu trăm, thời điểm nhiều thì bảy tám trăm đồng là chuyện dễ dàng.

Thêm vào chút hàng hoá mà cô đưa cho Lý Hướng Vãn bên này nữa thì chỉ riêng một ngày nghỉ này thôi, Lâm Ngọc Trúc cô đã có thể kiếm được gần một ngàn đồng rồi.

Nhưng cô chính là có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chưa đầy một ngàn đồng mà, cho nên buổi chiều cô liền đi đến nhiều nơi hơn để bán hàng.

Đạt được một ngàn đồng rồi thì bắt đầu duy trì cái đà này.

Tuy rằng lúc sau Lâm Ngọc Trúc có lười một chút, nhưng doanh thu năm nay cũng được năm ngàn đồng.

Sau khi kiếm thêm được bảy trăm đồng nữa thì Lâm Ngọc Trúc bước từng bước chân nhỏ vui vẻ, đeo cái giỏ trống không trở về phòng nhỏ.

Lúc đi ra, liền biến thành Lâm Ngọc Trúc.

Trong giỏ lại đầy một giỏ hàng hóa, Lâm Ngọc Trúc buộc vào xe đạp, đi đến chỗ Lý Hướng Vãn.

À đúng rồi, xe đạp là hàng second-hand mà Lý Bàn Tử mua hộ, Lý Bàn Tử nói người ta vội vàng dùng tiền nên bán lại.

Vì thế Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai cùng nhau mua một chiếc xe đạp.

Lúc mua về, nhìn nó còn giống như xe mới vậy đó.

Từ đó, cô và Vương Tiểu Mai cũng coi như là người có xe đạp.

Nhìn dáng vẻ tâm tình Lâm Ngọc Trúc khá tốt, Lý Hướng Vãn buồn cười nói: "Lại nhặt được tiền hả?”

Lâm Ngọc Trúc hắc một tiếng, nói: "Tiền đâu phải dễ dàng nhặt được như vậy.”

Thế nhưng ngay lập tức cô liền có thể có thêm một khoản tiền, chỉ nghĩ thôi cũng đều thấy vui rồi.

Lâm Ngọc Trúc đi qua đi lại vài lần tới chỗ Lý Hướng Vãn, lại mang tới không ít hàng.

Chờ sau khi bàn giao với Lý Bàn Tử xong, Lâm Ngọc Trúc hỏi Lý Bàn Tử: "Chương Trình bên kia có hành động gì không?”

Lý Bàn Tử gật gật đầu, nói: "Hôm nay vừa mới cảnh cáo một phen.”

Lâm Ngọc Trúc chậc chậc một tiếng, Chương Trình này thật đúng là, sao không nghe lời khuyên của cô vậy, cô đều nói cho anh ta biết, nguồn hàng quan trọng nhất rồi mà.

Đừng có làm những điều không quan trọng chứ.

Đúng là không mang theo được mà, không mang theo được.

Lý Bàn Tử sờ sờ mũi, cảm thấy Lâm Ngọc Trúc chính là không nghĩ tới chuyện tốt gì cả.

Thừa dịp Vương Tiểu Mai không chú ý, Lý Bàn Tử lại nhỏ giọng nói với Lâm Ngọc Trúc: "Bên kia anh đã bố trí xong, em có thể gửi thư cho Chương Trình bất cứ lúc nào.”

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, sau đó hai người bọn họ cũng không nói về Chương Trình nữa.

Vương Tiểu Mai đúng lúc cũng đi tới, còn ngây ngốc hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng cười, nói: "Nói chuyện khi nào thì hai người xây nhà gạch lớn ở trong thôn đây. Bà Vương gần đây mỗi ngày đều ở trong thôn ồn ào, nói hai người lúc trước chính là khoác lác, rồi hai người chính là không thể xây được một căn nhà gạch lớn.”

Lý Bàn Tử gãi gãi đầu, nói: "Bên kia công xã đã nhờ vả được rồi, giờ chỉ cần chờ trưởng thôn bên kia đồng ý nữa thôi, là có thể di chuyển gạch đỏ về ngay rồi.”

Vương Tiểu Mai lắc đầu, nói: "Bà ấy nói thì cho bà ấy nói, chúng ta làm việc của mình là được rồi, em thấy xây nhà gạch đỏ vẫn là thôi đi. Xem xét trước đã, hiện tại không cần gấp gáp làm.”

Nếu đúng như Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc phân tích.

Thì đợi cô ta thi đậu đại học xong cô ta còn không phải là cán bộ sao, lúc ấy lại kém đến đâu cũng có thể làm việc trong thị trấn.

Như vậy thì xây nhà ở thôn quê không phải là tốn công vô ích sao.

Vương Tiểu Mai cô ta mới không phải là người phồng má giả làm người mập (làm việc quá khả năng để ra vẻ mình có tiền, có năng lực).

Lý Bàn Tử hắc hắc cười ngây ngô, nói: "Nghe em, đều nghe em.” Chỉ cần gả cho anh ta là được, còn lại thì sao cũng được.

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu sang một bên, không muốn nhìn.

Mỗi lần biết Chương Trình bị ngược đãi, Lâm Ngọc Trúc đều rất vui sướng khi người gặp họa.

Chờ trở về chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức, tâm trạng của Lâm Ngọc Trúc vẫn vui vẻ như trước.

Bọn họ chân trước vừa bước vào cửa không bao lâu, thì chân sau Thẩm Bác Quận cũng trở về.

Lâm Ngọc Trúc bên này vẫn là ba người đơn độc trải qua cuộc sống của riêng bọn họ, không xen vào với Lý Hướng Bắc bên kia.

Tuy rằng bên kia có nhiều thêm một người là Thẩm Bác Quận, nhưng Lâm Ngọc Trúc cảm thấy khoảng cách sinh ra vẻ đẹp trong lòng hai bên.

Không nhất thiết ăn cơm cũng phải ăn cùng một chỗ, bình thường thời gian ăn cùng nhau ở trường của bọn họ cũng không ít rồi.

Chờ Thẩm Bác Quận trở về, việc đầu tiên anh làm không phải là nhìn tiểu nha đầu nhà mình, mà là nhìn Lý Hướng Bắc nấu cơm.

Toàn bộ hành trình, Thẩm Bác Quận đều nhìn đến thở dài, Lý Hướng Bắc xắt rau củ thì thô to như cái đũa.

Gọt vỏ thì có thể nói là gọt mất luôn một nửa.

Cái này cũng coi như xong, bảo Lý Hướng Bắc bỏ một muỗng muối vào nồi thì cũng không biết là Lý Hướng Bắc lại đang suy nghĩ cái gì nữa, anh ta vậy mà lại cho thêm một muỗng nữa vào.

Thẩm Bác Quận tức giận đi lên chính là một cước, lạnh lùng hỏi: "Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Tô Thanh Hoa canh giữ ở cửa vẻ mặt đồng tình nhìn anh trai nhà mình, tỏ vẻ cực kỳ đồng tình.

Đồng thời người vui sướng khi người gặp họa còn có Vương Dương.

Tô Thanh Hoa vừa nhìn Vương Dương, liền mất hứng, nói: "Vương Dương, sao anh không học nấu ăn? Anh trai tôi lúc trước bị người ta đánh vỡ đầu, có phải anh cũng đang ở một bên xem kịch như vậy không? Anh tôi đều chịu đánh thay anh rồi, anh thế nhưng còn an tâm thoải mái muốn anh tôi hầu hạ anh. Anh không cảm thấy hổ thẹn sao?”

Vương Dương đang vui sướng nhất thời vẻ mặt xấu hổ.

Lý Hướng Bắc bị đánh đến vỡ đầu ấy không một tiếng động thở dài, thầm nghĩ việc đó xem như hoàn toàn không thể cứ thế mà cho qua được.

Trong lúc phân thần, Lý Hướng Bắc không khỏi cho thêm một thìa muối nữa vào nồi.

Thẩm Bác Quận không kịp ngăn cản ngửa đầu thở dài...
Bình Luận (0)
Comment