Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 511 - Chương 511 - Đến Lúc Đó Cũng Đừng Bảo Là Tôi Ức Hiếp Một Ông Già Què Như Ông 1

Chương 511 - Đến lúc đó cũng đừng bảo là tôi ức hiếp một ông già què như ông 1
Trăng non treo trên cành cây cao, lúc này đêm khuya tĩnh lặng, sương khói mênh mông, khí tức âm u ập vào trước mặt.

Lâm Ngọc Trúc đi ra khỏi nhà mình, thấy cảnh tượng này, cô không khỏi run lên, khẽ mò mẫm đi đến phòng Lý Hướng Bắc.

Cô gõ cửa, mãi cho đến khi nghe thấy có tiếng bước chân thì mới dừng.

Người mở cửa đúng là ‘anh trai’ của cô, đồng chí Thẩm.

Thẩm Bác Quận thấy người đến là Lâm Ngọc Trúc liền kéo người vào phòng, buồn bực nói: “Đã trễ thế này rồi mà em còn lại đây làm gì? Tuy hai nhà gần nhau nhưng cũng không an toàn.”

Nghĩ đến sân trước có kẻ nào đó đến, Thẩm Bác Quận vẫn rất lo lắng.

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, nói: “Lần sau em không ra muộn như vậy là được. Em chỉ muốn đưa đồ cho anh nên mới đi ra. Vậy mà anh còn mắng em.”

Thẩm Bác Quận nhướng mày, cảm thấy dở khóc dở cười, anh không mắng cô.

Lâm Ngọc Trúc không tiếp tục càn quấy, cô lấy một cái bút máy ra khỏi túi rồi đưa cho Thẩm Bác Quận, sau đó dùng vẻ mặt hơi mất tự nhiên xen lẫn chút kiêu ngạo: “Đây, cho anh đó. Em về đây.”

Nói xong, cô chạy một mạch về nhà.

Thẩm Bác Quận vội ra ngoài nhìn, thấy người vào nhà đóng cửa thật kỹ thì mới yên tâm quay lại.

Đóng cửa xong, Thẩm Bác Quận vừa cúi đầu nhìn bút máy trong tay vừa đi vào phòng, nụ cười trên mặt dần phóng đại, nhưng anh lại không biết.

Thấy cảnh này, Lý Hướng Bắc và Vương Dương khá sốc.

Người ta chỉ lớn hơn bọn họ hai tuổi vậy mà đã nhận được quà.

Sao người với người có thế chênh lệch lớn đến như vậy?

Đêm nay, có người ngủ ngon lành, có người lại trằn trọc không yên.

Lại nói nữa, một đám thanh niên trí thức mới đến cũng được mấy ngày rồi.

Vậy mà ba người Lâm Ngọc Trúc chỉ nhìn thấy Tô Thanh Hoa.

Tuy rằng nghề giáo vất vả, nhưng nhẹ nhàng hơn làm nông nhiều.

Mỗi người có công việc khác nhau, lại ở đằng trước và đằng sau, hơn nữa thời gian tan ca không giống nhau, dẫn đến không có cơ hội để gặp mặt và làm quen.

Sáng sớm, ba người vẫn mở rộng cửa để không khí tươi mới ùa vào phòng như trước đây.

Sau đó, đánh răng rửa mặt rồi đổ nước.

Lâm Ngọc Trúc đã khôi phục làn da trắng trẻo bị ngăm đen của mình trong mùa đông. Cô còn trẻ, nước da lại tốt, bây giờ trắng nõn mọng nước, dường như có thể véo ra nước.

Nếu nói Lý Hướng Vãn đẹp ngạo nghễ, thì Lâm Ngọc Trúc đẹp theo kiểu khác.

Cô thuộc về vẻ đẹp ngọt ngào, đặc biệt là khi cô trêu ghẹo người khác, quả thực là đánh thẳng vào lòng người.

Làm trái tim ai đó đập liên hồi.

Thích kiểu người như cô, vẻ ngoài cũng rất tuyệt, thỏa mãn mọi ảo tưởng trong lòng.

Ngày đầu tiên Mã Đức Tài còn làm việc chăm chỉ, nhưng ngày hôm sau thì bắt đầu đi muộn về sớm.

Hôm nay vẫn lười nhác không muốn làm việc như trước, nhưng lại buồn đi vệ sinh nên phải gian nan dậy đi WC.

Miệng lẩm bẩm lầm bầm, trên đường đi, anh ta thoáng nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy ba người.

Lòng hiếu kỳ quấy phá, Mã Đức Tài vô thức nhìn thêm vài lần.

Cứ vài lần như vậy, anh ta liền mê mẩn.

Ánh mắt của anh ta không tồi, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc đổ xong một chậu nước thì về phòng, còn không biết có người đang trộm nhìn “vẻ đẹp tuyệt trần” của mình.

Mã Đức Tài cảm thấy rất mất mát, anh ta còn chưa xem đủ, sao người đã đi vào! Nhưng bụng đang đau xót, anh ta cũng không nhìn nữa mà vội vàng đi vệ sinh.

Mà bên này, ba người đã thay đồ xong xuôi, ăn bát cháo xong thì đi đến trường học.

Bên kia Mã Đức Tài ngồi ở trong phòng còn đang nhớ mãi không quên.

Không ngờ trong thôn còn có nữ thanh niên trí thức đẹp như vậy, oán khí tích tụ khi xuống nông thôn của anh ta lập tức tiêu tan một nửa.
Bình Luận (0)
Comment