Chương 512 - Đến lúc đó cũng đừng bảo là tôi ức hiếp một ông già què như ông 2
Tim của Mã Đức Tài đập loạn xạ, đại não không ngừng kêu ong ong, anh ta muốn nhìn Lâm Ngọc Trúc thêm nữa.
Nếu có thể bắt chuyện thì càng tốt.
Nghĩ vậy, anh ta lập tức thay đồ, còn rửa mặt chải tóc một phen, vừa ra khỏi phòng thì thấy ba người Lâm Ngọc Trúc đang đi ngang qua cửa sân trước.
Anh ta thầm cảm thấy may mắn, đúng là trời cao đưa duyên phận cho mình.
Anh ta cứ đi theo Lâm Ngọc Trúc đến trường học.
Mã Đức Tài vẫn luôn mụ mị trong việc ức hiếp người yếu hơn mình, không biết gì về tình hình của điểm thanh niên trí thức.
Lúc này còn thắc mắc vì sao ba nữ thanh niên trí thức này không đi làm việc mà đến trường học.
Anh ta cũng chỉ tò mò một lúc, rồi lại nghĩ mặc kệ ba người đến trường học làm gì, tiếp tục đi theo là được.
Lỡ như có cơ hội đến gần thì quá tuyệt.
Ý tưởng rất tốt đẹp, nhưng anh ta vừa bước vào cổng trưởng thì đã bị người gọi lại.
Chỉ thấy một ông cụ đi ra khỏi căn phòng nhỏ cạnh trường học, đi đường hơi khập khiễng, xụ mặt hỏi anh ta: “Đồng chí, cậu tìm ai?”
Chú hai Quan đến đây cũng được một khoản thời gian, ông ấy nhớ mặt tất cả giáo viên cùng học sinh ở trường học này.
Ông ấy cũng nhớ mặt người trong thôn, thấy có người lạ muốn vào trường học, chú hai Quan lập tức đề phòng.
Bị chú hai Quan hỏi như vậy, Mã Đức Tài nhất thời không tìm được cớ, ngốc ngốc nói: “Tôi muốn vào xem.” Chỉ là một ngôi trường thôi, sao còn không cho người vào?
Chú hai Quan nhíu mày, tức giận nói: “Trường học thì có gì đẹp? Nếu không có chuyện gì khác thì cậu về đi!”
Trường học vừa có gà vừa có lợn, hiệu trưởng từng dặn ông ấy nếu không có chuyện gì thì đừng cho người khác vào.
Lỡ như mất thứ gì thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của mọi người.
Nếu không phải đến tìm người làm việc, chú hai Quan liền có ý đuổi người.
Khi ở trong thành phố, Mã Đức Tài đều đi ngang.
Thấy bảo vệ có thái độ cứng rắn như vậy, anh ta không vui.
Anh ta vẫn luôn cho rằng gặp kẻ mạnh thì phải mạnh lên, cho nên lập tức ưỡn ngực, ra vẻ lưu manh nói: “Ông già, tôi nói cho ông biết, tốt nhất là hôm nay ông thức thời một ít, nếu không thì đừng trách tôi không khách sao. Đến lúc đó cũng đừng nói là tôi bắt nạt một ông già què như ông.”
Chú hai Quan vừa nghe thì cảm thấy hứng thú, ông ấy trừng mắt, quát lên: “Thằng nhóc, đến, để tôi nhìn xem cậu không khách sáo thế nào.”
Chú hai Quan vừa trừng mắt như vậy, khí thế giết địch đều toát ra.
Làm sao một thiếu niên đang mắc hội chứng tuổi dậy thì như Mã Đức Tài có thể chống lại được?
Mặt của Mã Đức Tài còn có vết bầm, anh ta nhếch môi, miệng cọp gan thỏ, phô trương thanh thế nói: “Mấy ngày nay ông đây đánh nhau hơi nhiều, gân cốt bị thương. Ông chờ đó cho tôi…”
Chú hai Quan cảm thấy đầu óc của tên nhóc này có vấn đề, nên cũng lười nói nhảm.
Ông ấy chống gậy đi qua, duỗi bàn tay to ra xách cổ áo Mã Đức Tài như xách gà con, sau đó nhẹ nhàng ném anh ta ra ngoài.
Mã Đức Tài bị ném trên đất còn đang ngây ngốc…
Anh ta nhớ lại những trải nghiệm dạo gần đây, khó khăn lắm mới học được đạo lý gặp khó thì phải quay đầu.
Anh ta té lộn nhào, biến mất khỏi tầm mắt của chú hai Quan.
Chú hai Quan thấy người càng đi càng xa, lúc này mới yên tâm trở về.
Ông ấy nghĩ vừa rồi ba cô giáo trẻ đi vào trường học, sau đó tên nhóc này liền đi vào, phỏng chừng là đuổi theo người ta.
Ông ấy thầm hạ quyết tâm, chắc chắn phải canh phòng nghiêm ngặt, không để cho kẻ xấu trà trộn vào trường học.