Chương 513 - Mặt… đập vào mặt đất sao? 1
Vào văn phòng, Lâm Ngọc Trúc liên tục hắt hơi, còn đang thắc mắc ai nhớ cô đến nỗi nhắc cô mãi như vậy.
Cô nhìn vị trí của Chương Trình trong văn phòng, cũng không thấy người đến.
Cô còn rất sốt ruột.
Mãi cho đến tiết đầu tiên, Chương Trình mới đến trường học.
Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy anh ta từ đằng xa.
Cô đứng bên ngoài văn phòng đưa mắt ra hiệu cho anh ta.
Đến khi vào học, Chương Trình để học sinh tự học trước.
Lúc này anh ta mới có thời gian, đang nói chuyện với Lâm Ngọc Trúc ở cạnh một bức tường.
Trong văn phòng còn có Lý Vĩ, hai người nói chuyện không tiện, cho nên chỉ có thể chọn nơi như vậy.
Lúc Lâm Ngọc Trúc đưa mắt ra hiệu cho Chương Trình, anh ta liền kích động không thôi, nên khi có thể hỏi chuyện, anh ta không khỏi vội vàng hỏi: “Là có tin tức gì sao?”
Lâm Ngọc Trúc không vội trả lời mà là nhìn gương mặt hơi bầm tím của Chương Trình, tò mò hỏi: “Anh Chương, mặt anh làm sao vậy? Té xe? Mặt… đập vào mặt đất sao?”
Chương Trình: …
Thấy đối phương ăn quả đắng, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy vui vẻ nhưng mà cô cũng biết dừng lại đúng lúc.
Cô nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Anh Chương, tôi có tin tức. Vậy tiền trà nước, anh xem…?” Nói xong, Lâm Ngọc Trúc chà xát ngón tay, mịt mờ ra hiệu.
Hiện tại, ở trong mắt Chương Trình, Lâm Ngọc Trúc là kẻ đòi tiền.
Tuy rằng anh ta kích động vì cô thu thập được tin tức nhưng vẫn hơi nghi ngờ.
Nghi ngờ mới đó mà cô đã thu thập được tin tức rồi, có phải là quá nhanh rồi không?
Nhớ đến hôm qua Lâm Ngọc Trúc vẫn chưa đi theo làm việc với Lý Hướng Vãn, Chương Trình càng nghi ngờ hơn.
Anh ta không khỏi hỏi: “Tin tức của cô có tin được không? Tìm hiểu như thế nào?”
Lâm Ngọc Trúc thầm ngạc nhiên, tự dưng đối phương trở nên cẩn thận vậy?
Vì vậy cô bình tĩnh nói dối: “Lý Hướng Vãn đến thị trấn đều là đưa hàng cho Lý Bàn Tử, có nghĩa là cô ta không tiếp xúc với nguồn cung. Thẳng thắn mà nói, muốn tìm hiểu nguồn cung từ Lý Hướng Vãn là không có khả năng. Nói câu không dễ nghe, Lý Hướng Vãn chỉ là lá chắn. Chuyện quan trọng giống như nguồn cung cấp như thế này, anh cho rằng Lý Hướng Bắc sẽ nói cho cô ta sao?”
Nghe xong, mắt Chương Trình sáng lên, trước đây Thẩm Bác Quận cũng có ý này.
Chẳng qua Lý Hướng Vãn chỉ là con mồi để bọn họ câu cá.
Nếu Lâm Ngọc Trúc có thể thấy rõ điểm này, Chương Trình liền tin tin tức này vài phần.
Cứ như vậy, nghi ngờ trong lòng anh ta giảm không ít.
Lâm Ngọc Trúc thấy vẻ mặt này của Chương Trình, cô biết đối phương tin cô một chút rồi, nên cô tiếp tục cố gắng nói: “Dạo này tôi phát hiện có một người đàn ông xa lạ thường xuyên liên lạc với Lý Hướng Bắc. Cho nên tôi liền để ý một chút. Sau đó tôi về suy nghĩ, thì phát hiện người đàn ông xa lạ này đã đến tìm Lý Hướng Vãn vài lần. Không thể không nói, đây là một bước đột phá.”
Nói xong, Lâm Ngọc Trúc nhìn Chương Trình với ánh mắt đầy ẩn ý.
Chương Trình còn định tiếp tục nghe, nhưng thấy Lâm Ngọc Trúc không nói nữa, anh ta nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, sao không nói tiếp?
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, nói: “Anh Chương, tôi không thể nói thêm nữa. Tiếp theo thì anh có thể tự tìm hiểu được mà. Nào, bây giờ chúng ta nói xem anh mua tin tức này của tôi với giá bao nhiêu?”
Chương Trình khựng lại, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Đến phí cực khổ mà cô còn lấy sáu trăm, vậy có lẽ tin tức cũng phải gấp đôi.
Tuy Chương Trình không thiếu chút tiền đó, nhưng không có nghĩa anh ta không để bụng.
Tiền của anh ta không phải lá đa lá mít.
Nhất thời anh ta hơi nghi ngờ, lỡ như đây chỉ là tin giả.
Suy nghĩ này vừa đến thì bị anh ta dập tắt, một người đàn ông trưởng thành như anh ta còn sợ cô nhóc trước mắt chơi sao?
Nếu cô dám chơi anh ta, vậy anh ta sẽ bắt đối phương phải trả giá.