Chương 514 - Mặt… đập vào mặt đất sao? 2
Trong khi anh ta đang do dự, thì tiếng sột soạt ở tường bên kia vang lên.
Hình như có ai đang trèo tường…
Hai người không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một người gật gà gật gù bò lên.
Đến khi anh ta trèo lên đầu tường, ngồi xuống rồi nhìn xuống dưới.
Ba người sáu con mắt.
Thật xấu hổ.
Chương Trình và Lâm Ngọc Trúc cùng chung một suy nghĩ, người này là ai?
Kẻ thô lỗ này chui từ đâu ra vậy?
Mã Đức Tài không ngờ anh ta trèo tường lại gặp được đối tượng thầm mến, anh ta liền vươn tay đưa chiếc vòng làm bằng cỏ cho Lâm Ngọc Trúc, tỏ vẻ lưu manh nói: “Này, đưa cho cô.”
Chương Trình: ?
Cái quỷ gì đây?
Thật ra vẻ ngoài của Mã Đức Tài không tồi, tuy da đen nhưng không có mụn mà mịn màng, tóc ngắn gọn gàng, mày rậm và mắt to.
Chỉ là dáng vẻ lưu manh làm nó giảm đi phân nửa.
Lâm Ngọc Trúc không nhận vòng cỏ, cô nhìn vết bầm trên mặt đối phương, đại khái đoán được người này là ai.
Cô nhàn nhạt hỏi: “Cậu là… Mã Đức Tài?”
Mã Đức Tài thấy người mình thích vậy mà cũng biết tên mình, đôi mắt liền sáng lên, bắt đầu ảo tưởng có phải trước đây đối phương cũng để ý mình.
Có phải cô cũng yêu thầm anh ta hay không?
Anh ta càng nghĩ càng thấy đẹp, sáng mắt hỏi: “Sao cô biết tôi?”
Đối với người có thanh danh như sấm bên tai này, Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ đã thấy rồi, cô không trả lời mà hỏi lại: “Cậu trèo tường làm gì?”
Mã Đức Tài vẫy vòng cỏ trong tay, nói: “Định đưa cô thứ này, chúng ta kết bạn được không?”
Chương Trình có chút cạn lời…
Anh ta rất muốn đá người này xuống tường.
Lâm Ngọc Trúc rũ mắt, nếu cô không đoán sai, người này muốn theo đuổi cô? Thích cô?
Tuy ánh mắt không tồi, nhưng không đúng lúc.
Cô không có thời gian điều trị.
Vì vậy, cô hít sâu một hơi, hét lớn về phía cổng trường: “Chú hai Quan, có người trèo tường.”
Cô vừa dứt lời không được bao lâu, thì chú hai Quan liên hô lên: “Nhãi ranh nào thế? Tao mà bắt được thì tao phải đánh gãy chân của mày.”
Mã Đức Tài không thể ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy lại là người như thế.
Anh ta ngồi ở trên bờ tường nhìn chú hai Quan hùng hổ đi tới, lập tức vứt vòng cỏ trong tay rồi chạy.
Chương Trình thấy chú hai Quan sắp đến, biết không thể nói chuyện còn lại được nữa, liền mang khuôn mặt âm u chuẩn bị rời đi.
Thấy anh ta muốn đi, Lâm Ngọc Trúc nhân cơ hội nói: “Anh Chương, anh có thể suy xét đến giá tin tức. Yên tâm, lần này tôi dễ nói chuyện lắm.”
Chương Trình lảo đảo, suýt nữa trẹo chân, anh ta sẽ tin lời này sao?
Thấy Chương Trình bước đi không vững, Lâm Ngọc Trúc hơi nhếch môi. Sự xuất hiện của Mã Đức Tài cũng không hoàn toàn xấu.
Rõ ràng tiết tấu của Chương Trình bị quấy rầy.
Thấy Chương Trình vòng ra hướng khác, Lâm Ngọc Trúc không vội vã rời đi mà là chờ chú hai Quan lại đây.
Người đi đến cùng chú hai Quan còn có Thẩm Bác Quận.
Thấy trên tường không có bóng người, chú hai Quan bực mình nói: “Chắc chắn là thằng nhóc lúc sáng kia, trông lưu manh, nhìn là muốn đánh.”
Thẩm Bác Quận nhìn đầu tường, lại nhìn về phía Lâm Ngọc Trúc, nói: “Cô Lâm, cô không sao chứ?”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, cười hì hì nói: “Cậu ta vừa nghe chú hai Quan thì đã chạy mất.”
Chú hai Quan được khen nên rất vui, nói: “Lần sau cô Tiểu Lâm lại gặp cậu ta thì cứ đến tìm chú. Chú thấy thằng nhóc lúc sáng này giống như đang theo đuôi ba người các cháu. Có lẽ thằng nhóc này có ý đồ xấu, nếu cậu ta dám đến trêu chọc mấy đứa. Không cần quan tâm là ở bên ngoài hay trong trường học, cứ đi tìm chú hai. Chú hai dạy dỗ cậu ta thay các cháu.”
Tuy chú hai Quan trông rất hung dữ, nhưng ông ấy rất tốt bụng.
Thấy các giáo viên trí thức xa nhà sống không dễ dàng, ông ấy nghĩ có thể giúp được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Lúc này, toàn thân chú hai Quan tràn ngập ánh sáng chính nghĩa.