Chương 517 - Đừng hòng ra khỏi căn phòng này 1
Cùng lúc đó, trong tiếng kêu sợ hãi của Hàn Mạn Mạn, hiệu trưởng và các giáo viên đều chạy qua đây.
Hàn Mạn Mạn đang đứng ở cửa lập tức nhường cho hiệu trưởng một lối đi.
Hiệu trưởng lộ vẻ quan tâm hỏi: “Cô Hàn, cô không sao chứ?” hỏi xong, nhìn vào trong văn phòng một cái, đúng lúc nhìn thấy Chương Trình đang ngồi trên sàn nhà vẫn chưa kịp đứng lên.
Nhìn tới nhìn lui giữa hai người, hiệu trưởng vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Sẽ không... thế thì nghiêm trọng rồi.
Chương Trình thấy biểu cảm của hiệu trưởng càng ngày càng nghiêm túc, vội giải thích nói: “Hiệu trưởng, lúc nãy tôi đột nhiên đau đầu, nên té xỉu.
Có thể đã dọa cô Hàn rồi.”
Hiệu trưởng nghe vậy, nhìn về phía Hàn Mạn Mạn, xem đối phương nói như thế nào.
Hàn Mạn Mạn gật đầu, ngại ngùng nói: “Còn tưởng rằng thầy Chương bị người ta làm gì chứ.”
Nói xong, Hàn Mạn Mạn vô tội nhìn xung quanh.
Chương Trình...
Mọi người...
Cô Hàn này là có bao nhiêu hận thầy Chương.
Lâm Ngọc Trúc đứng ở bên cạnh Lý Hướng Vãn với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Chương Trình đã sớm chú ý tới ánh mắt hứng thú của Lâm Ngọc Trúc, mặc dù có chút bực bội, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
May là trong tay anh ta có tin tức, sau này hai người sẽ không còn qua lại nữa.
Vừa nghĩ như vậy, Chương Trình thả lòng hơn rất nhiều, rồi lại sợ Lâm Ngọc Trúc cho anh ta một tin giả.
Vậy anh ta...
Sợ bản thân sẽ ngậm đắng nuốt cay, Chương Trình hận không thể lập tức đi nghiệm chứng.
Hiệu trưởng xác nhận tình hình từ phía của Hàn Mạn Mạn xong, nhìn thấy sắc mặt của Chương Trình không đúng lắm, nói: “Thầy Chương, thân thể có bị nặng lắm không, hay là tìm một người cùng cậu lên thị trấn khám xem sao.”
Tuổi còn trẻ như vậy đã đau đầu té xỉu, thân thể không ổn đâu.
Cũng vào lúc này hiệu trưởng mới để ý thấy trên mặt Chương Trình còn mang vết thương, suy nghĩ: Bị người ta đánh hỏng đầu rồi?
Nghe lời này của hiệu trưởng, Chương Trình lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Hiệu Trưởng, tôi tự mình đi lên thị trấn là được.”
Hiệu trưởng lắc đầu, quay đầu liền kiếm người, nhìn thấy Thẩm Bác Quận đứng ở cuối nhất bèn nói: “Bí thư Thẩm, cậu đi cùng thầy Chương lên thị trấn đi. Đừng để người ngất xỉu dọc đường, không có ai chăm sóc.”
Chương Trình đau khổ trong lòng, lại không tiện từ chối ý tốt của hiệu trưởng, ánh mắt di chuyển tới trên người Thẩm Bác Quận, chỉ nhìn thấy đối phương thần sắc nhàn nhạt gật đầu.
Sau đó nhìn về phía anh ta nói: “Thầy Chương, chúng ta đi thôi.”
Chương Trình bất đắc dĩ đi theo Thẩm Bác Quận rời khỏi trường học, trong lòng liền suy tính xem làm thế nào để quăng người này ra.
Hai người không nói gì suốt cả dọc đường lên đến thị trấn, Thẩm Bác Quận nhìn Chương Trình nghiền ngẫm nói: “Thầy Chương, còn cần tôi đi cùng anh tới bệnh viện không?”
Chương Trình liên tục cười lấy lòng nói: “Đại ca, không cần không cần.”
Thẩm Bác Quận gật đầu, lạnh lùng nói: “Lý Bàn Tử đã nói lại chuyện hôm qua cho tôi rồi.
Mặc dù thủ đoạn tàn nhẫn một chút, nhưng cũng là vì tốt cho anh.
Còn có câu nói kia, cách xa Lý Hướng Vãn một chút, miễn cho gây họa vào thân.
Còn có đầu của anh...đi bệnh viện khám đi.
Thật sự xảy ra vấn đề, tôi bảo Lý Bàn Tử qua đây tạ lỗi với anh.”
Chương Trình khổ không tả nổi cười cười.
Thẩm Bác Quận tùy ý liếc nhìn anh ta một cái, thay đổi phương hướng của xe đạp, liền nghênh ngang mà đi.
Ánh mắt Chương Trình u ám, nuốt vị đắng trong miệng xuống, lấy bản đồ vẽ tay mà Lâm Ngọc Trúc cho anh ta ra, tìm kiếm đi qua đó.
Anh ta nghiêm túc tìm, nhưng lại không biết người bám theo sau anh ta cũng rất nghiêm túc.
Lúc này Lâm Ngọc Trúc đang vui vẻ đếm tiền, hoàn toàn không biết Chương Trình sẽ gặp gỡ được kì ngộ như thế nào.
Chương Trình bên này dựa vào bản đồ đến được và dừng lại trước cửa của một hộ gia đình.
Anh ta thu lại bản vẽ, nhìn khắp bốn phía, xem như là một nơi khá khuất, thanh giọng, xụ mặt gõ cửa.
Còn luôn ghi nhớ ba dài hai ngắn.