Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 518 - Chương 518 - Đừng Hòng Ra Khỏi Căn Phòng Này 2

Chương 518 - Đừng hòng ra khỏi căn phòng này 2
Gõ xong phát hiện không ai phản ứng, Chương Trình không khỏi cảm thấy kì quái, thật ra anh ta có chút nghi ngờ, cách gõ cửa như vậy, người trong nhà có thể nghe thấy hay không.

Trong đầu hiện lên biểu cảm rất nghiêm túc của Lâm Ngọc Trúc.

Chương Trình cam chịu lại tiếp tục gõ cửa ba dài hai ngắn.

Hai người bám theo phía sau Chương Trình vẻ mặt không hiểu nổi, trong đó có một người vừa gầy vừa thấp nói: “Tên ngốc này tìm nhầm nơi rồi, chúng ta có cần dẫn đường một chút hay không...”

Còn người vừa gầy vừa cao cau mày hỏi: “Dẫn đường như thế nào? Anh qua đó nói với anh ta, người anh em cậu đi nhầm nơi rồi?”

Người đàn ông vừa gầy vừa thấp ăn trái đắng, nhìn Chương Trình đang ở đó tiếp tục gõ cửa, lầm bầm nói: “Anh nói xem đầu óc của người này có phải có vấn đề hay không?

Gõ cửa thì cứ trực tiếp gõ đi, ở đó làm gì vậy?”

Người đàn ông vừa gầy vừa cao cũng cảm thấy Chương Trình có chút không được bình thường...

Mà lúc này Chương Trình cũng cảm thấy bản thân có thể là một tên ngốc.

Anh ta nghi ngờ mình bị chơi xỏ rồi, khuôn mặt tái mét, khi đang muốn rời đi.

Thì nghe thấy truyền đến tiếng mở cửa đóng cửa, sau đó có tiếng bước chân dần dần đi qua đây.

Chương Trình không rời đi mà đợi đối phương hỏi khẩu hiệu.

Quả nhiên truyền tới một giọng nói trầm thấp khàn khàn từ trong cổng lớn truyền ra “Khẩu hiệu.”

Chương Trình trong lòng thắt lại, quả nhiên Lâm Ngọc Trúc không lừa anh ta.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm đồng thời nói: “Thiên vương cái địa hổ.”

Chương Trình nói xong khẩu hiệu, phát hiện đối phương cứ trầm mặc không nói gì, trong lòng thấy bất ổn, nghĩ chẳng lẽ là khẩu hiệu không đúng.

Đúng lúc đang căng thẳng, chỉ nghe thấy bên trong truyền tới tiếng mở cửa.

Sau đó nhìn thấy người đàn ông đối thoại với anh ta, chỉ đối mắt một cái, Chương Trình liền vội vàng di chuyển tầm mắt đi.

Vết sẹo dao chém trên mặt của đối phương có chút dọa người, bình thường người như vậy chắc hẳn là không thích người khác nhìn chằm chằm.

Nhìn thấy người như vậy, Chương Trình càng thêm tin tưởng, trong tay của đối phương có nguồn hàng mà anh ta muốn.

Người đàn ông Đao Ba (đao ba nghĩa là vết sẹo dao chém) cau mày đánh giá Chương Trình một phen, quả thực lạ mắt, nhưng khẩu hiệu lại có thể đúng.

Nhất thời không có chủ ý, nghĩ đưa vào nhà trước, xem ý của lão đại như thế nào.

Trong lòng quyết định chủ ý xong, hừ lạnh nói: “Vào đi.”

Chương Trình gật đầu, nhanh chóng tiến vào sân.

Thấy người tiến vào rồi, người đàn ông Đao Ba thuận tiện dò xét bên ngoài một phen.

Không phát hiện điều dị thường, lúc này mới thò người trở về, đóng chặt cửa.

Mà Chương Trình vẻ mặt cung kính đứng ở đó chờ anh ta.

Người đàn ông Đao Ba vẫn như cũ không cho sắc mặt tốt gì, dẫn người vào trong phòng.

Vào trong phòng, Chương Trình mới phát hiện trong phòng có không ít người.

Khí chất của từng người đều khác với người bình thường, trong mắt phát ra sự hung dữ thô bạo.

Chẳng có một ai giống người tốt cả.

Mà người đàn ông ngồi ở trên chiếc ghế dựa cho người già nhìn Chương Trình một cái, cau mày thầm nghĩ: tại sao là một người lạ mặt.

Lúc này người đàn ông Đao Ba cũng bước lên phía trước, nói thầm với người đàn ông ngồi trên ghế dựa: “Lão đại, người này có thể nói đúng khẩu hiệu của chúng ta, cũng không biết có phải người của bên chúng ta không nữa.”

Sử Lão Lệ nghe xong, nhìn Chương Trình thăm dò một cái, lại cẩn thận nghĩ lại một lượt, anh ta có thể khẳng định trước giờ chưa từng gặp người này, còn nữa, vào khoảng thời gian nhạy cảm này, đám người đó sẽ không phái người lạ mặt qua.

Lòng nghĩ: lẽ nào là cảnh sát?

Vừa nghĩ tới khả năng này, Sử Lão Lệ khẽ híp hai con ngươi lại.

Thầm nghĩ: nếu như thật sự là cảnh sát, đừng hòng ra khỏi căn phòng này.
Bình Luận (0)
Comment