Chương 52 - Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà 2
Thôn dân thế mới biết chuyện nhóm thanh niên trí thức tách ra ăn.
Trùng hợp chính là Trương Diễm Thu vừa mới khỏi bệnh đã bắt đầu làm việc, cũng không biết là do cố ý hay vô tình nhưng cô ta đến một miếng thịt cũng không ăn được chứ đừng nói đến đau xót cho cô ta.
Sau đó cả bác gái và bà thím đều bùng lên ánh sáng nhiều chuyện cháy rừng rực... Không phải phê bình nhóm thanh niên trí thức mà là thanh niên trí thức Lý này bắt được con mồi còn không phân cho thanh niên trí thức Trương.
Đi tới đi lui, chút chuyện ấy ở chỗ thanh niên trí thức đều bị hỏi thăm rõ rõ ràng ràng.
Lời ong tiếng ve cứ như vậy từ từ truyền ra ngoài.
Trước đó Lâm Ngọc Trúc xây nhà cũng mua mấy miếng thịt lợn để ăn cùng mấy vị trước mặt, lúc ấy cô chỉ cảm thấy ngại khi cứ một mực ăn ké thịt nhà người ta. Bây giờ cũng đã phân ra hoàn toàn rồi, Lâm Ngọc Trúc cũng không dám tiếp tục chiếm của hời, cô cũng không còn là người thiếu thịt gà.
Ăn người miệng ngắn, còn mời lại bọn họ ăn vừa tốn phiếu thịt vừa tốn tiền, không có lời chút nào!
Cô gần như đã hiểu rõ ý của Lý Hướng Vãn, thôn chỉ lớn như vậy, những lời bàn tán kia cô cũng nghe được không ít, trong lòng Lâm Ngọc Trúc mặc niệm thay nữ chính, không hề muốn dính dáng vào, nội dung cốt truyện nguyên tác là sau đó Lý Hướng Vãn kéo Triệu Hương Lan vào nhập bọn, lời bàn tán mới ít đi một chút.
Bảo ngừng hoàn toàn cũng không phải, hai nam hai nữ vừa vặn hợp thành đôi, thế nào cũng có người nói.
Vũng nước đục này vẫn không nên lội thì tốt hơn, quan trọng là... Nữ chính nấu cơm ăn không được ngon cho lắm.
Còn định để cô ấy nấu cơm cho người như vậy, ha ha.
"Tôi đã làm cơm xong rồi, trời nóng như vậy không ăn sẽ bị hỏng, không thể vô góp vui với mọi người được rồi." Lâm Ngọc Trúc cười tít mắt nói.
Lý Hướng Vãn nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt Lâm Ngọc Trúc, không giống như đang tức giận với cô ấy, không khỏi đánh giá cô cao hơn mấy phần, là một người chịu được cám dỗ, trong lòng lại không khỏi cảm thấy đáng tiếc, kỳ thật cô ấy rất muốn cho Lâm Ngọc Trúc, người không tham gia này, gia nhập vào.
"Vậy được thôi, một lát nữa tôi làm xong sẽ đưa một bát qua cho cô."
Lâm Ngọc Trúc vội vàng lắc đầu: "Cũng đừng, tôi không thể làm ra nổi món gì ăn ngon để đáp lễ." Cô thích nói chuyện ngay thẳng.
Lý Hướng Vãn sững sờ nhưng rất nhanh lại hiểu được rõ ràng, một ngày Lâm Ngọc Trúc kiếm được chút công điểm như vậy, có thể để bản thân ăn no đã không tệ lắm rồi, làm sao còn có thể lấy được thứ gì ra để đáp trả qua lại, thức ăn chỗ cô rất được, bên cô ấy cơm nước tốt, hôm nay có thịt thì đưa chút, mai kia không có thịt thì không đưa? Một lần còn được chứ nhiều lần sẽ tăng thêm áp lực cho người ta.
"Vậy tôi đi làm việc trước đây."
"Ừm được." Lâm Ngọc Trúc gật đầu vui vẻ đáp lời.
Nhìn thấy Lý Hướng Bắc đã làm xong gà mang vào trong phòng, nhìn thế nào cũng cảm thấy nam chính có hơi thừa thãi, trên thực tế nữ chính cũng không thiếu thịt, có nam chính thì không thể ăn một mình, lại còn phải làm cơm hầu hạ hai người đàn ông này, nghĩ như thế nào cũng không có lời nha!
Quan trọng là nam chính mang đến rất nhiều phiền toái cho nữ chính, một khi một người con gái có thanh danh không tốt thì bọn đầu trâu mặt ngựa nào cũng dám sáp tới.
Lâm Ngọc Trúc tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn bầu trời mây tụ mây tan, vẫn là làm người thức thời tốt hơn, ung dung tự tại!
Thật muốn run chân mà.
Chưa hài lòng được mấy phút, sân trước đã truyền đến âm thanh cãi lộn, Lâm Ngọc Trúc nghe tiếng có lẽ Vương Tiểu Mai lại cãi vã với người nào đó, không cảm thấy kinh ngạc lắm, hôm nào bọn họ không cãi lộn mới kỳ quái ý.
Chẳng ngờ chưa đầy một lúc đã thấy Vương Tiểu Mai dắt tay Trương Diễm Thu đi về phía sân sau, hai mắt Lâm Ngọc Trúc sáng lên, đâu là kiểu náo loạn gì đây? Không thể không nói có Vương Tiểu Mai, cuộc sống trở nên không nhàm chán chút nào!
Chỉ thấy Vương Tiểu Mai nổi giận đùng đùng lôi Trương Diễm Thu với vẻ mặt ảm đạm không rõ đến hậu viện, cô ta buông lỏng tay ra, chống eo hét lớn: "Tôi làm cơm cô cứ chê cái này chê cái kia, thế thì đừng ăn chung một chỗ với chúng tôi nữa, cô đi hỏi xem xem người ta có cần cô hay không, dù sao thì tôi cũng không cần cô nữa. Ngày nào cũng không phải hôm nay bị bệnh thì là ngày mai không thoải mái, không làm gì mà còn có mặt mũi chê này chê kia, chúng tôi thiếu nợ cô à?"