Chương 53 - Hay là tôi với cô ăn chung đi 1
Có thể là do thấy Vương Tiểu Mai là này cãi nhau quá hăng, mấy thanh niên trí thức ở sân trước cũng hấp tấp theo sang, đến cả thím Trần bên sát vách cũng không nấu cơm mà chạy ra hậu viện nhà mình để hóng sang bên họ, cái trò hay này ai mà không muốn hóng!
Trương Diễm Thu đã khỏi bệnh, gầy đến mức chỉ còn lại một bộ xương, đứng ở đó trông thật yếu đuối mong manh, lúc này làm nổi bật Vương Tiểu Mai giống như một ác bá.
Trương Diễm Thu hiển nhiên là tức giận lắm, toàn thân run lên, đôi mắt đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn Vương Tiểu Mai, gào lên: "Dựa vào đâu mà cô bắt tôi ăn riêng thì tôi phải ăn riêng, cô là cái thá gì chứ!"
"Dựa vào đâu? Dựa vào rau là do tôi trồng, nồi là tôi mua, chuyện ăn cơm có cái nào liên quan đến cô không?"
"Rau này cũng không phải do một mình cô trồng, nồi cũng không phải một mình cô mua, lời cô nói không thể đại diện cho mọi người được."
"Vậy cô hỏi xem họ có thể đồng ý cho cô ở lại không?" Nói xong, Vương Tiểu Mai chỉ mấy thanh niên trí thức ở phía sau.
Trương Diễm Thu vừa tức vừa uất ức nhìn những thanh niên trí thức cũ đang theo sang, hi vọng có ai đó có thể nói giúp cô ta vài câu.
Đáy mắt Triệu Hương Lan lóe lên, nói với vẻ như người hòa giải: "Tiểu Mai, cô đừng nói lời tức giận nữa, cô bảo một mình cô ấy có thể đi đâu ăn được chứ?"
Lâm Ngọc Trúc nhướn lông mày, cứ cảm thấy trong lời này còn có hàm ý khác.
"Chẳng phải cô ta luôn cảm thấy mình từ Kinh Thành tới mà xem thường những người đến từ thành phố nhỏ chúng ta sao, làm như người khác không nhìn ra tâm tư của cô ta vậy! Suốt ngày bày sắc mặt cho ai xem chứ? Tôi khinh! Cũng không biết lăn lộn ở đây với chúng ta làm gì nữa, bây giờ cô mau chóng xin những người tới từ thành phố lớn thu nhận cô đi, đều tới từ một nơi, người ta làm sao mà bỏ mặc cô được?" Vương Tiểu Mai khoanh tay, vẻ mặt chanh chua, nói.
Vương Dương không thể nghe nổi nữa, nói: "Đồng chí Vương Tiểu Mai, cô nói cái gì vậy?"
"Nói cái gì ư? Nói tiếng người đấy!"
Bên này bọn họ ầm ĩ, Lý Hướng Vãn luôn xem như không nghe thấy, căn bản không ra khỏi phòng.
Lý Hướng Bắc cũng vậy, Vương Dương đứng ở bên ngoài không khỏi bị ảnh hưởng, lúc này bị Vương Tiểu Mai nói cho cực kỳ lúng túng.
Lâm Ngọc Trúc từ nơi nhỏ đến muốn lấy hạt dưa ra cắn.
Trương Diễm Thu cảm thấy nhục nhã bội phần, tức giận đến mức thở hổn hển, hét khàn cả giọng: "Vương Tiểu Mai, cô ức hiếp người quá đáng."
Vương Tiểu Mai hừ lạnh một tiếng, không chút nhượng bộ mà tiếp tục châm chọc: "Tôi ức hiếp người quá đáng ư? Sao cô không nói là cô quá đáng! Tôi hỏi cô nhé, từ khi cô tới cô rửa bát được mấy lần? Lương thực của cô đã thấy đáy rồi cũng không nói đi mượn lương thực lại muốn ăn chùa của chúng tôi, cô có biết xấu hổ không?
Thấy cô vừa mới khỏi bệnh, trong thức ăn tôi mới chỉ bỏ vào một quả ớt, cô còn bất mãn, không làm gì mà còn ở đó bắt lỗi?
Tôi không hiểu sao cô lại không biết ngại như vậy? Nếu cô là thiên kim đại tiểu thư thì cô về nhà mà làm, đừng ở đây, không ai chiều chuộng cô, dỗ cô ăn dỗ cô uống đâu, còn phải hầu hạ cô đủ thứ, chẳng lẽ chúng tôi mệnh tiện nên phải làm nha hoàn cho cô sao?
Bây giờ địa chủ cũng không dám làm như vậy!
Nếu như cô cảm thấy tôi ức hiếp cô, vậy được thôi, chúng ta đến sân lúa mạch nói lí cho ra lẽ, để thôn trưởng và các xã viên nghe xem ai có lí, có phải là tôi đang bắt nạt cô không!"
Vương Tiểu Mai lải nhải nói một tràng có thể nói là như súng liên thanh, khiến Lâm Ngọc Trúc phải nhìn bằng con mắt khác, đồng thời cũng hiểu tại sao Vương Tiểu Mai lại làm ầm ĩ như vậy, một khả năng là bị Trương Diễm Thu bắt bẻ mà tức giận muốn đá cô ta ra, còn một khả năng khác là... tiếc lương thực, sợ Trương Diễm Thu tiếp tục ăn chùa.
Trương Diễm Thu bị lời nói phía sau của Vương Tiểu Mai dọa đến mức sắc mặt tái mét, hôm nay cô ta nói gì cũng không thể bị kéo đến sân lúa mạch được, như vậy cô ta còn có mặt mũi để sống sao.