Chương 522 - Một đợt nước bẩn ào ào đổ xuống 2
Nhóm hai người cao thấp gầy nhìn nhau một cái, cũng lặng lẽ đi theo sau nhóm người.
Lúc này Chương Trình vẫn chưa hay biết sau lưng từ một nhóm người đã biến thành hai nhóm người.
Lại tìm lần nữa tìm được ngôi nhà khoanh tròn trên bản đồ, Chương Trình còn đặc biệt đối chiếu một cái.
Bộ dáng này khiến mấy người Đao Ba muốn cười, trong lòng mắng một câu ngu ngốc...
Chương Trình lại lần nữa đối mặt với cổng lớn, trong lòng có chút rối rắm, là gõ bình thường… hay là ba dài hai ngắn?
Nghĩ nghĩ, vẫn là dựa theo con đường trước đó đi.
Thế là lại bắt đầu gõ cửa theo tiết tấu ba dài hai ngắn.
Đám người theo sau anh ta...
Ai lại khuyết não đến vậy, cách một cái sân lớn, gõ cửa như thế, liệu người ở trong nhà có thể nghe thấy?
Chương Trình cứ thế mà gõ một hồi lâu, mới gọi được người ở trong nhà ra.
Vẫn hỏi khẩu hiệu như cũ.
Chương Trình lại lần nữa nói: “Thiên vương cái địa hổ.”
Hồi ức không tốt cuộn ở trong lòng, lúc này nội tâm cực kì phức tạp.
Cổng lớn được mở ra, người đàn ông lộ ra ngoài vẫn cao to uy dũng như cũ, nhưng ánh mắt lại không sắc bén như vậy, vừa nhìn là biết không giống với mấy người trong sân hồi nãy.
Trong lòng Chương Trình tự dưng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Người bên trong nghĩ, cuối cùng cũng đợi được người đến đây, không nói hai lời liền dẫn người vào trong nhà.
Bên này so với tưởng tượng của Chương Trình thuận lợi hơn rất nhiều.
Đao Ba nhìn thấy Chương Trình vào trong nhà, biết được Chương Trình quả thật là tới tìm ngôi nhà này, liền dẫn theo các anh em trở về.
Trên đường trở về có đàn em còn hỏi: “Anh Ba, bên này còn cần bọn em theo dõi không?”
Đao Ba lắc đầu nói: “Trở về thương lượng với lão đại một chút trước đã.”
Sau khi đám người này rời đi, nhóm hai người cao thấp gầy nhìn nhau một cái, trong mắt có chút ngưng trọng, cũng xoay người rời đi.
Mà lúc này Chương Trình đã nói rõ cho lão đại ở trong phòng mục đích đến đây.
Còn Lão Vương đang ngồi trên ghế chơi hai viên pha lê to trong tay, nhìn kĩ Chương Trình rồi hỏi: “Cậu nói dưới trướng có người? Bao nhiêu người?”
“Hơn ba mươi người,chỉ cần có nguồn hàng, bên tôi tùy thời có thể phát triển càng nhiều hơn.”
Trong mắt của lão đại đó có chút nghiền ngẫm, lại hỏi: “Thế sau lưng cậu có người không?”
Chương Trình sửng sốt.
Lão đại đó thấy anh ta không hiểu lắm, có chút chướng mắt nói: “Cậu cho rằng tôi hợp tác với Lý Hướng Bắc là vì cái gì.
Chính là nhìn vào mối quan hệ sau lưng anh ta.
Xảy ra chuyện, người ta có thể đả thông quan hệ.
Các anh em ngồi không mấy ngày là có thể ra ngoài.
Cậu đây, có thể làm được không?”
Chương Trình nhất thời á khẩu không nói được gì, suy nghĩ vừa chuyển, vội nói: “Thực ra, đại ca ở phía trên của tôi với Lý Hướng Bắc quan hệ không tồi, hôm này chính là anh ấy kêu tôi tới để thăm dò đường.
Mối quan hệ mà Lý Hướng Bắc có thể đi thông được, đại ca của tôi cũng có thể làm được giống vậy.
Điểm này, xin mời ngài yên tâm.”
lão đại đó xoay viên pha lê trong tay muốn bay lên, híp mắt lại nhìn Chương Trình rất lâu, sau đó cười lạnh một tiếng, nói: “Thế cứ để lão đại của các cậu qua đây nói chuyện với tôi.
Nếu đã muốn hợp tác, phái đàn em qua đây thì tính là cái gì?
Là cảm thấy Lão Vương tôi không có tư cách?
Lý Hướng Bắc còn không kiêu ngạo như vậy, mấy người kiêu ngạo cái gì?
Tiễn~”
Chương Trình nhất thời không nói được gì, đến cả lời giải thích cũng chưa nói ra khỏi miệng, đã bị người đuổi ra ngoài.
Đến khi cánh cổng sau lưng vô tình đóng lại, tất cả những nghẹn khuất mà suốt buổi sáng nay Chương Trình phải chịu đựng suýt nữa bùng nổ ra ngoài.
Sau khi người đi được mấy bước xa, mới hoàn toàn bùng nổ.
Xông về phía chân tường đá mạnh một trận, miệng mắng chửi không ngừng.
Anh ta nghiêm túc đá, căn bản không nghe thấy cửa sổ nhỏ trên chân tường đã bị mở ra.
Một đợt nước bẩn ào ào đổ xuống.
Chương Trình từ đầu đến chân đều bị dội cho lạnh thấu tim, chuyện này quá đột ngột, Chương Trình sững sờ tại chỗ suốt mấy giây.
Trên đỉnh đầu đội lá rau nát, chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua đó.
Chỉ nhìn thấy một bác gái có tướng mạo cay nghiệt, trợn trừng mắt nhìn lại anh ta, mắng mỏ: “Cái đồ bê con cậu, muốn chết à, đi đá tường của tôi.
Tôi cảnh cáo cậu, còn đá nữa tôi liền dội nước sôi.”
Bác gái nói xong liền không chút do dự rầm một tiếng đóng cửa sổ lại, Chương Trình đều không có cơ hội chửi ngược lại.
Lá rau trên đỉnh đầu còn tí tách nhỏ nước khiến Chương Trình nhất thời lại có chút muốn khóc...