Chương 523 - Vất cả cho chú hai Quan quá 1
Bị bác gái mắng một trận như vậy, Chương Trình cũng không nổi điên nữa, vác cơ thể ướt đầm đìa về gặp Lý Tự Lập.
Nhìn thấy Chương Trình chật vật như thế, Lý Tự Lập có chút sững sờ, sau khi phản ứng lại thì vội vàng lấy bộ quần áo mới cho anh ta thay.
Sự không hài lòng của hiệu trưởng mấy ngày gần đây Chương Trình cũng biết rõ, tắm rửa xong thì cam chịu quay về trường học.
Mà hai người đám Cao Ải Sấu đã tìm được Trầm Bác Quận, bọn họ nói hết từng chuyện kỳ lạ trong ngày hôm nay ra.
Trầm Bác Quận cúi đầu trầm tư hồi lâu, hỏi: "Vậy còn ấn tượng với người bước từ trong phòng ra không?"
Hai người đám Cao Ải Sấu suy nghĩ kĩ lại một lượt, kí ức về người đàn ông có vết sẹo trên mặt vẫn còn như mới.
Trầm Bác Quận vội vàng nhờ đồng nghiệp mời họa sĩ tới, để hai người đám Cao Ải Sấu miêu tả lại.
Bên này đang bận rộn, Trầm Bác Quận nói với Lý Bàn Tử: "Cử hai anh em đi theo dõi cho thật kĩ, nói không chừng bên trong có đầu mối chúng ta cần.
Hơn nữa, nếu bên phía ông Vương bị theo dõi thì phải diễn cho giống vào, tìm một vài đồng nghiệp lạ mặt giả làm người bán hàng rong.
Trong khoảng thời gian này, sau khi tới đêm sẽ vận chuyển hàng tới chỗ ông Vương.
Sau đó cách một buổi tối lại chuyển ra.
Diễn trò thì phải diễn cho thật giống."
Lý Bàn Tử gật đầu, xoay người sai người đi truyền tin tức cho ông Vương, bảo bên đó đề phòng.
Chờ bên phía Cao Ải Sấu đã hoàn thành, họa sĩ đã vẽ ra được vết sẹo và hình dáng đại khái của những người khác.
Trầm Bác Quận nhìn bức tranh, nói: "Tôi cầm bức tranh này tới cục, đưa cho mấy đồng chí ở thành phố khác một bản."
Xem thử có đầu mối gì hay không.
Chờ bên này sắp xếp xong, Thẩm Bác Quận cũng không trì hoãn nữa, lặng lẽ quay về đơn vị.
Mà bên phía trường học lại rất náo nhiệt.
Chú hai Quan đang đuổi theo Mã Đức Tài đang nhảy nhót lung tung, muốn bắt anh ta lại.
Mã Đức Tài vừa cầm cái bánh bao trắng muốt, vừa nói: "Ông già, tôi nói ông cứ một mắt nhắm một mắt mở là được rồi.
Quan sát cửa lớn kĩ càng như vậy làm cái gì?"
Chú hai Quan đi đứng không tiện, đuổi nửa ngày cũng không đuổi kịp, mệt tới nỗi thở hồng hộc, nhưng vẫn kiên trì không ngừng chạy lên phía trước, miệng thì mắng: "Thả con mẹ mày ấy, tao nhận tiền của người ta mà không làm việc, đó là việc con người nên làm à.
Thằng nhóc kia, hôm nay tao nói thẳng mới mày luôn.
Có tao ở đây, mày đừng hòng bước vào trường nửa bước."
Mã Đức Tài quay đầu làm mặt quỷ với chú hai Quan, sau đó cười đùa tí tửng chạy đi.
Anh ta cũng không tin mình không thể đi vào cái trường học rách nát bé tẹo này.
Thấy Mã Đức Tài đã chạy xa, chú hai Quan cũng không chạy nữa, trong miệng mắng mấy câu thằng khốn, lúc quay về trong lòng vẫn rất khó chịu.
Đã lâu không mệt mỏi thế này, xoa xoa cái chân bị thương, lại thở dài, dù sao cũng già rồi.
Lâm Ngọc Trúc đã ăn cơm xong, đặc biệt cầm phần cơm của chú hai Quan tới, đứng ở cửa trường học đợi ông ta.
Thấy chú hai Quan đang khập khiễng thở hổn hển quay về, bất đắc dĩ nói: "Chú hai, chú cực khổ rồi."
"Hừ, chạy có hai bước thì cực khổ gì chứ."
Lâm Ngọc Trúc theo sát chú hai Quan đi vào trong phòng, đặt hộp cơm lên trên bàn, nói: "Chú hai, sao chú không qua bên nhà bếp để ăn chung. Nếu như sợ người lạ đi vào thì cứ khóa cửa lại là được mà. Cũng đâu làm lỡ nhiều thời gian."
Ăn một mình buồn chán biết bao.
Chuyện này cô quá hiểu rồi, mùi vị đó quả thật không dễ chịu. . .
Chú hai Quan hừ một tiếng, cười ha hả nói: "Không đi, mấy đứa bé nhìn thấy chú sẽ sợ đấy." Nói xong, trong mắt khó tránh khỏi có chút đau lòng.
Lâm Ngọc Trúc lập tức cười thành tiếng, khuyên nhủ: "Chú hai, nhìn quen rồi sẽ không sợ nữa. Nếu không tin ngày mai chú cứ cho đám nhỏ đường phèn, bọn chúng sẽ không sợ chú nữa."