Chương 524 - Vất cả cho chú hai Quan quá 2
Chú hai Quan cười ha hả, gật đầu, nhưng không để ở trong lòng.
Lâm Ngọc Trúc thấy Chú hai Quan không muốn nhiều lời, cô cũng không nói tiếp nữa, miễn cho người ta cảm thấy phiền.
Cười hì hì nói: "Chú, vậy tên côn đồ kia phải làm phiền chú nhiều rồi, cháu về xem bọn nhỏ thế nào đã."
"Cháu đúng là dài dòng, được rồi, đi xem bọn nhỏ đi. Không phiền gì đâu, đây là công việc của chú." Chú hai Quan vô cùng dứt khoát nói.
Lâm Ngọc Trúc cười cười, nếu như Mã Đức Tài thật sự đang nhắm vào cô, vậy chẳng phải là cô đã gây phiền phức cho chú hai Quan rồi sao.
Con người mà, quan trọng nhất vẫn là khiến bản thân an tâm.
Nói xong, cô bèn rời đi.
Chú hai Quan rửa tay xong, quay đầu nhìn thì phát hiện trên bàn không chỉ có hộp cơm mà còn có một túi tiền nhỏ.
Chú hai Quan sửng sốt, mở ra nhìn, đây là một túi đường phèn nhỏ.
Nhớ tới lời cô giáo Tiểu Lâm vừa mới nói, chú hai Quan nở nụ cười, cô giáo Lâm này đúng là tốt bụng.
Thời tiết ấm áp, đám trẻ cũng không thích ở trong lớp nữa, hầu hết học sinh ở lớp của Lâm Ngọc Trúc đều chơi đùa ở bên ngoài.
Lâm Ngọc Trúc bèn ngồi trong phòng làm việc, để học sinh có chuyện gì sẽ tới tìm cô.
Hàn Mạn Mạn và Lưu Nga lại khá hơn chút, bọn họ có kí túc xá, có thể ngủ trưa.
Trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại ba người ở sân sau.
Ba người còn đang vui vẻ cười đùa nói chuyện thì nghe thấy có tiếng bước chân tới gần.
Mấy người nhìn chằm chằm ra cửa, nhìn thấy Chương Trình chật vật bị trầy nửa bên mặt quay lại.
Nước trong miệng Lâm Ngọc Trúc thiếu chút nữa đã phun ra ngoài.
Suýt xoa nói: "Thầy Chương, mặt mũi của thầy bị gì vậy?"
Không phải cô nói quá đâu, vết thương kia rất giống như bị chà xuống đất.
Tâm trạng vừa mới bình phục của Chương Trình lại. . .
Lúc này đối mặt với mấy người trong phòng, anh ta thật sự rất khó tâm bình khí hòa.
Ngay cả Lý Hướng Vãn, anh ta cũng không muốn đối mặt.
Liếc nhìn ba người, không lên tiếng, xoay người rời đi.
Lâm Ngọc Trúc dùng tư thế lan hoa chỉ rót nước vào ly, tiếp tục nhàn nhã uống nước.
Trong lòng suy nghĩ, bên phía đồng nghiệp của anh Thẩm xuống tay với Chương Trình nặng quá, đánh người ta thành thế kia.
Vương Tiểu Mai nhìn Chương Trình rời đi, tò mò nói: "Chẳng phải nói là nhìn đầu sao? Sao còn nhìn. . ."
Lý Hướng Vãn nhún nhún vai, trong mắt lại tràn đầy hả hê.
Vất vả lắm Chương Trình mới tìm được một chỗ râm mát, đốt một điếu thuốc, xoa dịu cơn bi thảm hôm nay gặp phải.
Thuận tiện sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Chưa hút được mấy hơi thì phát hiện phía sau có tiếng động, lại nhìn về phía bức tường, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là bàn tay đang cầm cái chén.
Dường như trong chén còn có một cái…bánh bao.
Chương Trình. . .
Anh ta nghĩ hôm nay đúng là xui xẻo, ném điếu thuốc trong tay xuống chân rồi dẫm nát, lúc chuẩn bị xoay người đi thì nghe thấy phía sau có người gọi anh ta.
Chương Trình quay đầu lại, phát hiện đó là tên lưu manh buổi sáng.
Chỉ thấy tên lưu manh kia đang nhe nanh múa vuốt rầm rì gọi anh ta: "Này, anh bị thương ở mặt kia ơi, tôi nói với anh này, cách xa người phụ nữ của tôi ra, có nghe không hả? Lần sao mà còn để tôi thấy anh ở gần cô ấy như vậy, tôi sẽ khiến răng anh rụng đầy đất."
Chương Trình nghiến răng, bây giờ đám chó mèo gì cũng có thể tới gây chuyện với anh ta, không thèm phí lời, thuần thục trèo lên tường.
Mã Đức Tài u a một tiếng, nói: "Thật có tài đấy, nào, khoa tay múa chân thử xem."
Sau đó, ba người đang ngồi trong phòng làm việc bèn nghe thấy tiếng hét thảm thiết.
Ba người nhìn nhau.
Tiếng quát mắng của chú hai Quan cũng đúng lúc vang lên.
Lâm Ngọc Trúc suýt xoa một tiếng, xoa bụng.
Đúng là. . .
Vất vả cho chú hai Quan quá.