Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 525 - Chương 525 - Chuyện Này Nhất Quyết Không Thể Thừa Nhận 1

Chương 525 - Chuyện này nhất quyết không thể thừa nhận 1
Trước đây Mã Đức Tài tự xưng là thiên hạ không có đối thủ, ở trường học chưa bao giờ thất bại.

Nhưng sau khi tới thôn Thiện Thủy thì nhiều lần bị cản trở, nhất thời cũng thấy rất nản lòng.

Trên mặt lại thêm vài dấu vết bị đánh, dưới sự truy đuổi của chú hai Quan, anh ta chán nản bỏ chạy.

Có thể là do chạy quá gấp, cái chén và bánh bao trong tay bị rơi xuống đất.

Ở thời đại này, cho dù là người ngu cũng không dám lãng phí thức ăn.

Thấy bánh bao rơi xuống đất, Mã Đức Tài dứt khoát quẹo lại, khom lưng nhặt bánh bao và cái chén lên.

Ngẩng đầu nhìn lên, quan Nhị thúc đã cách anh ta không xa, sợ hãi la to, lại chạy đi như bay, trong miệng còn nói: “Lão già, tôi sẽ trở lại ~ "

Chú hai Quan tức tới bật cười, dừng bước cởi giày ra ném.

Có lẽ là do đã từng ném lựu đạn nhiều lần?

Cú ném rất chuẩn xác, đập trúng vào đầu của Mã Đức Tài.

Khiến Mã Đức Tài lảo đảo, may mà da thịt anh ta rất dày.

Nhặt chiếc giày lên rồi ném về hướng khác, làm mặt quỷ với chú hai Quan rồi tiếp tục chạy.

Chú hai Quan vừa tức vừa cười mắng Mã Đức Tài cút đi, khập khiễng đi nhặt giày về.

Mà bên phía trường học, trên mặt Chương Trình lại thêm vài vết thương, nhưng mà Mã Đức Tài cũng chẳng khá hơn.

Chương Trình đang muốn tìm một chỗ để ngồi xuống nghỉ một lát thì nhìn thấy hiệu trưởng đang đứng ở cửa phòng làm việc, vẫy vẫy tay với anh ta.

Sau khi Chương Trình vào phòng làm việc, chỉ thấy hiệu trưởng ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thầy Chương, là giáo viên, các anh nên đặt học sinh và trường học lên đầu tiên.

Biểu hiện làm việc của anh gần đây không cần tôi phải nói nhiều, tôi nghĩ, chắc là trong lòng anh cũng rõ ràng.

Hy vọng anh hãy vực dậy tinh thần, làm việc cho thật tốt.

Còn nữa, anh cũng nên cách xa với đám người không đàng hoàng ở bên ngoài.

Đừng để mới ra ngoài một chuyến mà đã khiến mặt bị thương.

Để người trong thôn nhìn thấy, ấn tượng của bọn họ về trường học sẽ không được tốt."

Chương Trình nghe hiệu trưởng nói vậy, vội vàng giải thích: "Hiệu trưởng, vừa nãy tên côn đồ kia không phải nhắm vào tôi. Là nhắm vào... ."

Hiệu trưởng vẩy vẫy tay, nói: "Tôi biết tên côn đồ kia, là thanh niên tri thức mới tới, hơi nghịch ngợm. Người tôi nói tới không phải anh ta. Lúc anh mới quay lại, tôi đã thấy trên mặt anh có thêm mấy vết thương. Thầy Chương, thật ra đồng nghiệp trong trường đã từng phản ánh, anh thương xuyên giao du với mấy tên côn đồ ở địa phương. Trước đây tôi còn không tin. . . Thầy Chương, trong lòng anh phải suy nghĩ cho thỏa đáng. Tiếp tục như vậy nữa, tôi sẽ không giữ anh đâu."

Trên mặt hiệu trưởng toàn là ghét bỏ, đã không thèm che giấu mà biểu hiện ra ngoài.

Chuyện ông ta kiêng kị nhất là giáo viên lại giao du với mấy tên côn đồ ngoài xã hội.

Vì lo nghĩ cho sự an toàn của học sinh, cũng không muốn trong trường học xuất hiện giáo viên như vậy.

Chương Trình yếu ớt giải thích vài câu, hiệu trưởng gật đầu cho có lệ.

Hai người không còn lời nào để nói nữa, trái tim của Chương Trình dưỡng như vừa trải qua bãi bể nương dâu.

Ủ rũ cúi đầu đi ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.

Vui buồn của con người hiển nhiên là không tương đồng.

Con trai nhỏ của Lưu Nga là Tiểu Năng Năng bị tiếng kêu thảm thiết lúc nãy làm giật mình tỉnh giấc, lập tức sợ đến nỗi khóc gào lên.

Lưu Nga muốn đứng dậy dỗ con, Hàn Mạn Mạn muốn để cô ta ngủ tiếp thế là đi ôm thằng bé.

Bởi vì được nuôi bằng sữa mẹ nên đã rất lâu rồi Lưu Nga chưa ngủ được một giấc hoàn chỉnh, Hàn Mạn Mạn thấy mà đau lòng, bình thường những việc có thể giúp thì đều giúp.

Lưu Nga nhìn hai người, vô cùng áy náy.

Hàn Mạn Mạn cười hì hì nói: "Sau này tôi mà có con, cô giúp tôi một chút là được rồi."

Lưu Nga thật sự rất mệt mỏi, nói câu được xong là chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Bình Luận (0)
Comment