Chương 526 - Chuyện này nhất quyết không thể thừa nhận 2
Sợ thằng bé gây ồn ào, Hàn Mạn Mạn dứt khoát ôm Tiểu Năng Năng ra ngoài khuôn viên trường, xem mấy bạn nhỏ chơi đùa.
Tiểu Năng Năng đang khóc nhìn thấy mấy bạn nhỏ chạy tới chạy lui thì bật cười khanh khách.
Nhìn nụ cười rạng rỡ của đứa bé trong lòng, Hàn Mạn Mạn cũng nở nụ cười.
Dưới ánh mặt trời, trông vô cùng rạng rỡ.
Đứng dưới ánh mặt trời, sợ thằng bé bị say nắng, Hàn Mạn Mạn bèn ôm thằng bé tới chỗ bóng mát, đúng lúc nhìn thấy Chương Trình mặt toàn là vết thương chán nản bước ra khỏi phòng làm việc hiệu trưởng.
Hàn Mạn Mạn kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, lườm Chương Trình một cái.
Chương Trình mặt không đổi sắc bước qua người Hàn Mạn Mạn.
Hàn Mạn Mạn bĩu môi, nói với Tiểu Năng Năng: "Năng Năng à, sau này đừng học cha con, chúng ta phải làm một nam tử hán kiên cường không chịu khuất phục, không dựa vào phụ nữ."
Lời này nhẹ nhàng bay vào trong tai Chương Trình, khiến biểu cảm của Chương Trình càng thêm buồn rầu.
Lâm Ngọc Trúc đứng ở cửa xem trò vui tấm tắc lắc đầu.
Chương Trình...
Nguyên cả buổi chiều, trường học vẫn giống như mọi khi, tiếng đọc sách văng vẳng hoặc là tiếng cười đùa của học sinh, tốt lành mà rộn rã.
Chú hai Quan ngồi ở cửa nhàn nhã uống trà, trong lòng vẫn rất buồn bực, tên ngốc đã dằn vặt ông ta cả buổi trưa kia sao còn chưa tới.
Chẳng phải đã nói là sẽ còn quay lại sao?
Tên này không chỉ khốn nạn mà còn không biết giữ lời.
Tới lúc tan học đi ngang qua phòng làm việc của Thẩm Bác Quận, trên cửa vẫn khóa như mọi khi.
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu xem thử, nhìn thấy người vẫn chưa quay lại.
Ba người ở sân sau và đám trẻ chậm rãi quay lại thôn, lúc đi ngang qua sân trước khu nhà thanh niên tri thức, đúng lúc nhìn thấy Mã Đức Tài mặt như con mèo hoa,
Anh ta đang dựa vào cửa lớn, mái tóc vuốt keo sáng bóng, tự nhận là rất đẹp trai mà tựa lên cửa, hai tay chống hông.
Chẳng nghĩ gì mới khuôn mặt này chẳng có gì liên quan tới hai chữ đẹp trai cả.
Vương Tiểu Mai đã nhìn thấy từ xa, dùng cùi chỏ đụng vào Lâm Ngọc Trúc một cái, dùng ánh mắt biểu thị phương hướng của Mã Đức Tài.
Lâm Ngọc Trúc nhìn về hướng đó, muốn mù mắt luôn.
Vương Tiểu Mai nói thầm: "Đây là thanh niên trí thức mới tới, nhìn có vẻ đầu óc không được bình thường"
Lý Hướng Vãn cũng liếc nhìn, thiếu chút nữa cười ra tiếng, kẻ ngốc từ đâu tới vậy.
Lâm Ngọc Trúc liếm môi một cái.
Nói thật, cô càng hy vọng những người yêu thích cô đều là người bình thường...
Như vậy sẽ không hạ thấp phẩm cách của cô, có phải là lý do này không?
Thấy ba cô gái đều nhìn về phía mình, khóe miệng Mã Đức Tài cong lên, vui mừng nghĩ, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của mấy cô gái này rồi.
Anh ta đã vất vả cả ngày nay.
Anh ta vốn là tên lưu manh, bắt chước theo điệu bộ của mấy người bạn cũ huýt sáo với Lâm Ngọc Trúc.
Bày ra dáng vẻ lưu manh.
Thật đúng là...
Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi, có thể là hiểu lầm, có khả năng là đối phương không hề thích cô, hơn phân nửa là cô đang tự mình đa tình...
Ừ, chính là như vậy.
Tên lưu manh này chắc là thấy mấy cô gái đứng bất động nên muốn trêu ghẹo.
Cái dáng vẻ lưu manh này của Mã Đức Tài khiến Vương Tiểu Mai bị dọa sợ.
Nghĩ tới dáng vẻ sinh đẹp của hai người còn lại, lập tức kéo Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn lại bảo vệ, trừng mắt cả giận nói với Mã Đức Tài: "Hừ, đùa giỡn lưu manh, không biết xấu hổ, ở đó mà huýt sáo, cẩn thận tôi lấy kim ra khâu miệng anh lại đấy. Phải đốt anh thành than mới được." Nói xong còn chưa hết giận, lại hừ một tiếng.
Dáng vẻ hung dữ này lại rất được việc đấy.
Mã Đức Tài gần đây luôn bị cản trở sờ sờ mũi .
Cảm thấy hơi kinh ngạc.
Ba người không dừng lại bao lâu, trực tiếp đi thẳng tới cửa, Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: "Chị Tiểu Mai, càng ngày càng lợi hại đấy. Sau này cứ giữ bộ dạng này. Như vậy sau này chị ga đi rồi, bọn em cũng yên tâm."
Vương Tiểu Mai bị Lâm Ngọc Trúc ghẹo tới đỏ mặt, cũng hừ với Lâm Ngọc Trúc một tiếng, nói: "Em cũng chẳng tốt hơn tên lưu manh kia chút nào hết."
Lâm Ngọc Trúc...
Sao nào, ý là hai bọn họ là cùng một loại người?
Chuyện này nhất quyết không thể thừa nhận.