Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 527 - Chương 527 - Ôi Chao, Đáng Thương Quá Đi 1

Chương 527 - Ôi chao, đáng thương quá đi 1
Phải nói người rảnh rỗi nhất trong thôn thuộc về thím Lý Tứ.

Màn xảy ra lúc nãy đúng lúc bị thím Lý Tứ nhìn trọn toàn bộ.

Quay người liền đi truyền ra ngoài, nói nam thanh niên trí thức mới đến giở trò lưu manh với nhóm ba người ở hậu viện.

Mấy bà thím vẻ mặt kinh ngạc, trọng điểm chú ý của bọn họ không nằm ở chuyện giở trò lưu manh.

Mà là nam thanh niên trí thức mới đến đúng là không biết nông sâu.

Thím Lý Tứ ôi một tiếng rồi nói: “Một người mới đến như cậu ta thì có thể biết cái gì.

Mấy bà cứ đợi mà xem, thanh niên trí thức mới đến này sẽ không được yên ổn.

Hê, hiện giờ cũng chẳng tốt là bao, khuôn mặt đó đều bị người ta đấm cho dập mặt rồi.”

Mấy bà thím không muốn làm việc nữa, liền muốn đi xem xem kẻ mặt hoa*.

*Vai mặt hoa trong tuồng hát thời xưa.

Quấy nhiễu đến trưởng thôn đang ở một đầu khác của ruộng mắng thẳng, mấy bà già này, vừa kêu làm việc thì nói già rồi làm không nổi, còn tám chuyện linh tinh thì có sức hơn ai hết.

Thím Lý Tứ giả vờ làm việc, làm được một lúc, lại chuồn mất.

Trưởng thôn nhìn thấy cũng lười quản.

Để cho bà già này làm việc, mầm cây trong ruộng đều có thể bị bà ta nhổ lên.

Mặc dù thím Lý Tứ chuồn rồi, nhưng chủ đề mà bà ta để lại vẫn chưa dừng bước tại đây.

Đến khi tan việc, Lý Hướng Bắc trở về nơi ở của thanh niên trí thức với khuôn mặt âm trầm.

Đúng lúc Thẩm Bác Quận cũng xong việc trở về.

Nhìn bộ dạng này của Lý Hướng Bắc, còn hiểu lầm nói: “Tuy ở phương diện nấu cơm cậu hơi ngốc một chút, làm nhiều rồi liền tốt thôi.

Không cần thiết phải gánh vác nặng nề như vậy.”

Cái đầu nhỏ của Lý Hướng Bắc còn đang nghĩ chuyện lại nặng nề thêm mấy phần nữa.

Vương Dương nhịn cười, nói: “Lão Thẩm, không phải vì cái này.

À thì, trong thôn truyền tin Mã Đức Tài huýt sáo, giở trò lưu manh với ba người bên kia.

Cậu ấy nghe xong giận đến nghiến răng, muốn giáo huấn người.

Nhưng lại không danh không phận, chỉ có thể nhẫn nhịn.”

Thẩm Bác Quận một ngày nghe đến Mã Đức Tài hai lần liên tiếp , cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tô Thanh Hoa ở bên cạnh nói xen vào: “Chính là Mã Đức Tài có thể đã nhìn trúng ai đó của hậu viện, đứng ở trước cửa, huýt sáo với người ta.” Nói xong, ghét bỏ nhìn về phía anh của cô ta, đúng là có tiền đồ.

Đến cả một danh phận cũng không có được.

Dì cả của cô ta đến bây giờ còn tưởng rằng anh cô ta thích cô chị của nhà họ Đổng chứ.

Sự hiểu lầm này đúng là lớn quá rồi.

Thẩm Bác Quận nghe xong, tâm trạng cũng không tốt lên được là bao.

Theo suy nghĩ của anh, đó là vì cô gái nhỏ nhà anh đáng yêu như thế, gây chú ý biết bao.

Là kẻ có ánh mắt tinh tường đều sẽ nhìn trúng.

Chuyện này, phải cân nhắc một chút.

Dù sao chuyện huýt sáo này, tính chất rất ác liệt là phải.

Vào lúc nửa đêm canh ba không có ai, Mã Đức Tài ra ngoài đi vệ sinh.

Lúc đi vào vội vội vàng vàng, lúc đi ra thì nghênh ngang.

Còn chưa đi được hai bước, liền bị người ta trùm bao tải, đánh cho một trận no đòn.

Đến khi Mã Đức Tài mắng mỏ bỏ bao tải từ trên người xuống, bưng khuôn mặt bầm tím sưng vù, kêu ai da ai dô.

Không phục hét lên: “Ai, có dũng khí thì ra đây đấu đơn với thiếu gia đây, đánh lén sau lưng coi là anh hùng cái gì.”

Tuy nhiên đáp lại anh ta chỉ có tiếng chó sủa trong thôn.

Mã Đức Tài gào rú trong đêm, lại trở thành chuyện cười lúc trà dư tửu hậu của các bà thím.

Bọn họ cực kì vui mừng nói: “Đã nói mà, chọc ba con bé này, có thể yên ổn hay sao.

Buổi tối hôm đó liền bị trùm bao tải rồi.

Bà xem cái mặt kia bị đánh kìa.

Ôi chao, đáng thương quá đi.”

Lâm Ngọc Trúc ở trường học cần cù chăm chỉ dạy học dạy người, còn ngăn cách với cuộc sống bên ngoài, hoàn toàn không biết trên giang hồ lại truyền ra một truyền thuyết về cô.

Cũng chẳng có gì, chính là đám bà thím với bác gái hồi ức lại những chuyện phong quang hồi xưa của cô.
Bình Luận (0)
Comment