Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 528 - Chương 528 - Ôi Chao, Đáng Thương Quá Đi 2

Chương 528 - Ôi chao, đáng thương quá đi 2
Lúc nói đến thím Lý Tứ, thím Lý Tứ còn sống chết không chịu thừa nhận, ban đầu bản thân là nhường một cô nhóc như cô thôi.

Đến khi biết được mình lại trở thành một nhân vật phong vân, vẫn là thím Trần kể lại cho cô.

Cùng lúc đó, hiệu trưởng cũng nghe được một số chuyện cũ trong giang hồ rằng Lâm Ngọc Trúc từng tung hoành khắp nơi.

Lắc lắc đầu, con bé này.

Dưới sự cổ vũ của Lâm Ngọc Trúc, buổi trưa, chú hai Quan khóa cổng trường xong cũng đến nhà bếp ăn cơm.

Thấy ông ấy đi vào, đám trẻ con vẫn thật sự hơi sợ hãi.

Lâm Ngọc Trúc vừa chia canh cho chúng nó vừa nói: “Các bạn nhỏ, các em cần phải nhiệt liệt cổ vũ hoan nghênh anh hùng chiến đấu của chúng ta.

Ông Quan đã từng tham gia chiến trường, là một đại anh hùng đã từng giết địch.

Chúng ta nên sùng kính ông ấy, chứ không nên sợ ông ấy.

Đã biết chưa?”

Bọn nhỏ vừa nghe chú hai Quan là đại anh hùng bảo vệ chúng nó, lập tức tỏa ra ánh mắt sùng bái.

Chú hai Quan bị ánh mắt sùng bái của bọn nhỏ làm cho vui vẻ, lấy đường phèn từ trong ngực ra đưa cho bọn nhỏ.

Bọn nhỏ lập tức trở nên gần gũi với ông ấy hơn.

Hiệu trưởng nhìn thấy màn này thì cười nói: “Hôm nào đó, mời ông anh giảng giải cho bọn nhỏ, sự tích anh hùng trên chiến trường của những anh hùng các ông một chút.

Để cho bọn nhỏ biết được cuộc sống hiện tại của chúng nó là có được khó khăn đến cỡ nào.

Chú hai Quan cười ha hả, gật đầu nói: “Được.”

Lâm Ngọc Trúc bê cơm của mình cười hi hi qua đây ngồi, nghiêm túc nói: “Đến lúc đó tôi bảo học sinh trong lớp lấy anh hùng làm đề tài viết văn.

Viết tốt sẽ khen thưởng.”

Hiệu trưởng gật gật đầu, nói: “Ý tưởng này của cô giáo Lâm rất ổn.”

Vương Tiểu Mai nghiêng đầu, nghi hoặc nói: “Đây không phải nên là công việc của tôi sao?”

Lâm Ngọc Trúc lập tức cười hì hì nói: “Lớp nào quản lớp đấy.”

Vương Tiểu Mai cầm đũa và cơm ăn, cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm.

Hàn Mạn Mạn sờ sờ hầu bao của mình, đã bắt đầu nghĩ phát thưởng cái gì cho các học sinh rồi.

Lý Hướng Vãn bất đắc dĩ lắc đầu.

Thực ra tặng cho bọn trẻ cái bút chì với sổ ghi chép là đã có thể vui cả nửa ngày rồi.

Không tốn bao nhiêu tiền.

Trải qua sự nhắc nhở như vậy của Lâm Ngọc Trúc, hiệu trưởng còn thật sự để tâm tới việc này.

Ngày hôm sau liền chính thức mời chú hai Quan tới kể cho các học sinh những anh hùng ở trên chiến trường giết địch như thế nào, sự tích anh hùng bảo vệ đất nước.

Ngày hôm đó thực ra là một ngày nặng nề.

Anh hùng trong lời kể của Chú hai Quan có người còn sống, có người đã lừng lẫy hi sinh.

Bọn nhỏ rơi nước mắt, nhưng lòng lại nóng bỏng, bọn chúng phải luôn luôn tưởng nhớ tới những anh hùng này, lấy bọn họ làm tấm gương.

Sau này lớn lên cũng làm một công dân tốt có thể cống hiến cho tổ quốc.

Từ ngày hôm đó trở đi, dường như bọn nhỏ chỉ trong một đêm đều không còn sợ hãi chú hai Quan nữa.

Không chỉ không sợ, có bé trai gặp được chú hai Quan còn muốn cúi chào.

Chú hai Quan cũng đứng thẳng thân mình, đáp lễ.

Hiệu trưởng thấy vậy thì vui tươi hớn hở, bảo Thẩm Bác Quận viết một báo cáo cho công xã.

Chẳng mấy ngày cán bộ của công xã đã cầm theo bình nước, khăn bông, chậu rửa mặt xuống thăm hỏi anh hùng.

Không chỉ như vậy, còn muốn mời chú hai Quan đi khắp các trường học, đơn vị để diễn thuyết.

Chú hai Quan lắc đầu, chuyện này sao lại làm lớn quá lên vậy.

Nhưng nghĩ tới các chiến sĩ đã từng cùng nhau hăng hái chiến đấu, nắm tay cùng tiến lên, ông ấy hi vọng có người có thể nhớ đến bọn họ.

Thế là dưới sự cổ vũ của hiệu trưởng, liền gật đầu đồng ý.

Chú hai Quan nhất thời trở thành người vô cùng bận rộn.

Hiệu trưởng nhìn thấy không ai canh giữ cổng, cười ha hả nói với Thẩm Bác Quận: “Bí thư Thẩm, vất vả mấy ngày, thay cho chú hai tạm nghỉ việc.”

Thẩm Bác Quận gật đầu đồng ý, trong lòng lại thấy buồn cười.

Thực ra anh khá thích người hiệu trưởng này.

Mà Lâm Ngọc Trúc cũng bắt đầu trở nên bận rộn, bận phụ đạo cho bọn nhỏ viết văn.

Làm thế nào để biểu đạt sự kính phục chân thành và tình yêu nồng nhiệt đối với đất nước này cùng với các chiến sĩ đã vì quốc gia mà phấn đấu.

Hiện tại không chỉ là thi đấu giữa các lớp, mà toàn bộ các trường trong công xã đều cùng tổ chức thi đấu.

Cứ như vậy, Lâm Ngọc Trúc lại tiến gần với cái niên đại tràn ngập thuần phác, tình cảm mãnh liệt và đấu tranh này hơn mấy phần.
Bình Luận (0)
Comment