Chương 533 - Hay là anh đi xách cậu ta ra đây? 1
Đối với loại người như Mã Đức Tài không được tính là người cực xấu, Thẩm Bác Quận có chút lười để ý đến anh ta.
Nhưng người này không chỉ hung hăng, còn không có năng lực phân biệt.
Hoàn toàn không có ý định muốn đi.
Thẩm Bác Quận lạnh lùng nói với Mã Đức Tài: “Tôi là lãnh đạo của cô ấy.”
Mã Đức Tài hừ lạnh một tiếng: “Lãnh đạo thì làm sao? Lãnh đạo là tôi phải sợ anh à.”
Thẩm Bác Quận...
Lâm Ngọc Trúc chậc một tiếng, nói: “Đồng chí Mã, nếu như anh đắc tội cấp trên của tôi, vậy thì cơ hội tìm hiểu của chúng ta khỏi cần có nữa.”
Mã Đức Tài lập tức không hung hăng nữa, nhưng vẫn còn đứng nguyên tại chỗ bất động.
Thẩm Bác Quận chỉ đành nói: “Tôi tìm cô giáo Lâm có việc.”
Mã Đức Tài vẫn là không muốn đi, vừa định nói chuyện, liền bị Lâm Ngọc Trúc xua đuổi nói: “Đồng chí Mã, anh về đi.”
Lúc này Mã Đức Tài mới không tình nguyện rời đi, lúc đi cứ ba bước lại quay đầu một lần.
Lâm Ngọc Trúc thấy vậy muốn che mặt, xem ra trung nhị không hề phân biệt niên đại.
Thẩm Bác Quận thở ra một hơi, có đôi khi chỉ số thông minh không cùng đẳng cấp, cũng khá khiến người người ta bất lực.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười.
Thẩm Bác Quận làm như vô tình hỏi: “Buổi tối em muốn làm cái gì.”
Lâm Ngọc Trúc mang chút suy tư nói: “Chính là để cho anh ta hiểu biết về em một chút.”
Lâm Ngọc Trúc không phải là một người thích làm chuyện đến cùng không còn đường lui.
Nhưng xen lẫn tình cảm nam nữ vẫn là nên dứt khoát thì tốt hơn.
Lúc nãy sau khi rõ ràng từ chối xong, Mã Đức Tài còn muốn bám mãi không buông, vậy không thể đi con đường bình thường được.
Đừng trách cô làm đến cùng, ở niên đại này, dù có là cô cũng không chịu nổi giày vò.
Thẩm Bác Quận trưng cầu hỏi: “Vậy buổi tối anh cũng qua tìm hiểu một chút nhé?”
Biểu cảm của Lâm Ngọc Trúc liền có chút vi diệu...
Hữu hảo kiến nghị nói: “Tốt hơn là không cần đâu. Sợ anh tìm hiểu không được em chân chính.”
Thẩm Bác Quận nhìn cô với vẻ rất buồn phiền.
Sau đó mê hoặc nói: “Anh có thể bảo vệ em mà. Em nghĩ xem, nửa đêm canh ba, rất không an toàn.”
Vừa nghe lời này, Lâm Ngọc Trúc liền dao động.
Gật đầu, hơi do dự nói: “Được thôi, vậy anh chuẩn bị trong lòng đi nha. Buổi tối lặng lẽ tới phòng của em trước.”
Thực ra vốn dĩ cô muốn tìm nhóm nhỏ của cô, làm lại nghề cũ.
Ôi, không biết lão Thẩm nhìn thấy một mặt không để người ta biết của cô, liệu có bị doạ chạy không nữa?
Nhìn dáng vẻ này của cô, Thẩm Bác Quận buồn cười gật đầu, trực giác nói cho anh, anh sẽ nhìn thấy một cô gái nhỏ khác.
Sau khi tách ra, Lâm Ngọc Trúc liền trở về căn phòng của Lý Hướng Vãn, chỉ nhìn thấy trong mắt hai người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai lóe lên một luồng ánh sáng hóng hớt sáng ngời.
Lâm Ngọc Trúc...
Mắt của Vương Tiểu Mai trừng vừa to vừa tròn, xảo trá nói: “Như thế nào, có mắng cho tên nhóc đó chạy đi không.”
Cô ta vẫn luôn cho rằng loại người như vậy, nói thích cũng không phải là thật lòng.
Cái này giống như thời xưa con trai nhà địa chủ đùa bỡn con gái vậy, là một đạo lý.
Có được rồi liền không trân trọng, đi theo người như vậy sẽ không tốt đẹp gì.
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, nói: “Ừ, từ hôm nay trở đi, có lẽ sẽ không nhắm vào tôi nữa.”
Lý Hướng Vãn xoay chuyển tròng mắt, có thâm ý khác nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái.
Mà đối phương cười hì hì, hiển nhiên bày chủ ý xấu gì đó.
Dưới trù nghệ cao siêu của Lâm Ngọc Trúc, sau khi ba người ăn một đĩa thịt kho tàu rất không tồi, liền tản ra.
Lâm Ngọc Trúc nói cô buồn ngủ rồi.
Lý Hướng Vãn suýt thì bật cười, lấy một lý do vụng về như vậy, ai mà tin.
Cô ta vừa nghĩ xong, Vương Tiểu Mai lập tức ngáp một cái, nói: “Tôi cũng buồn ngủ rồi, đúng lúc, cùng nhau đi đi.
Ôi, buổi trưa không chợp mắt một lúc, buổi tối liền chống đỡ không nổi, trời vừa tối đã buồn ngủ rồi.”
Lý Hướng Vãn....