Chương 534 - Hay là anh đi xách cậu ta ra đây? 2
Dưới cái nhìn chăm chú lâu dài của Lý Hướng Vãn, Lâm Ngọc Trúc xấu xa trở về phòng của mình.
Đến khi sắc trời dần tối, Thẩm Bác Quận liền qua đây.
Nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc lấy không ít đồ tới, vẻ mặt mê hoặc.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: “Đây là anh muốn đến, đã vào phòng em rồi, liền không thể đổi ý nữa.”
Mặc dù trong lòng Thẩm Bác Quận có dự cảm không tốt, nhưng vẫn gật đầu.
Thế là Lâm Ngọc Trúc xấu xa chà xát tay, “Vậy, hóa trang một chút cho anh trước.”
Tròng mắt của Thẩm Bác Quận bỗng chốc phóng to, có sự kích động muốn chạy.
Nhưng, nhịn được rồi.
Anh đi rồi, há chẳng phải chỉ còn mỗi một mình cô gái nhỏ thôi à.
Bèn tốt tính tùy cho Lâm Ngọc Trúc vẽ đủ thứ lên trên mặt của anh.
Khi một Thẩm Bác Quận mặt trắng bệch dần dần hiện ra, khóe môi Lâm Ngọc Trúc liền cong lên.
“Nhắm mắt vào, em tô màu.” Lâm Ngọc Trúc vừa xoay bút kẻ mày trong tay vừa nói.
Đều đã đến bước này rồi, Thẩm Bác Quận còn có thể nói được gì.
Cam chịu nhắm mắt lại.
Lâm Ngọc Trúc cười vô cùng tà ác vẽ cho Thẩm Bác Quận một cái quầng thâm mắt, nhìn đã có cảm giác đó rồi.
Nghĩ còn cần phải làm một cái miệng rộng đỏ thẫm nữa.
Đến khi hóa trang xong, Lâm Ngọc Trúc tìm một miếng vải thô màu lam đậm, trực tiếp đội lên trên đầu Thẩm Bác Quận.
Sau khi một người đang bình thường chỉ còn lộ một gương mặt ra ngoài, Lâm Ngọc Trúc nhìn Thẩm Bác Quận như vậy, cuối cùng không nhịn nổi, ha ha cười lớn.
Thẩm Bác Quận trầm mặc hồi lâu, môi đỏ khẽ hé: “Cần anh giúp em vẽ không?”
Lâm Ngọc Trúc đột nhiên không cười nữa.
Đúng là lúc cười nhạo người khác sao không nghĩ tới bản thân mình chứ.
cô không cần Thẩm Bác Quận vẽ cho, nhưng khi vẽ cho mình vẫn là nhịn không được, hơi vẽ theo hướng đẹp một chút.
Trên một khuôn mặt trắng bệch có hai cái lông mày thô thô, trên hai gương mặt lấy giấy đỏ chấm hai cái má hồng tròn tròn, đồng dạng làm một cái miệng đỏ thẫm như máu.
Đến khi vẽ xong Lâm Ngọc Trúc ngượng ngùng xoay người qua hỏi Thẩm Bác Quận: “Dọa người không?”
Chỉ thấy Thẩm Bác Quận hai mắt lóe sáng, mi mắt cong cong nói: “Đẹp.”
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, vạn vạn không ngờ tới, lão Thẩm còn có đam mê này.
Đợi Lâm Ngọc Trúc quay người đi, Thẩm Bác Quận nắm tay thành quyền đặt ở bên môi, cười đến nỗi run lên.
Cố ý không dám cười phát ra tiếng, anh sợ cô gái nhỏ sẽ thẹn quá hóa giận.
Lâm Ngọc Trúc khoác vải thô trắng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, nghĩ nghĩ liền đội lên trên đầu một...bông hoa lớn màu đỏ.
Khi bước đi, hoa đỏ còn lắc qua lắc lại theo cô.
Rất là mang cảm giác.
Đều làm xong xuôi, Lâm Ngọc Trúc tràn đầy khí thế chỉ huy nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi, lão Thẩm...a, không, anh Thẩm, cái đó chút nữa anh chú ý chút, lỡ như dọa cho đối phương động thủ với chúng ta. Anh phải ngăn chặn.”
Thẩm Bác Quận nhịn cười, gật đầu.
Khi hai người ra ngoài, bên ngoài đã tối đen duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, ánh trăng thưa thớt, sương khói mờ mịt khá là dọa người.
Lâm Ngọc Trúc bước lại gần Thẩm Bác Quận hai bước, thực ra lá gan của cô cũng không lớn là bao.
Hai người đến sớm, đến khi tới ngoài cổng hậu viện, một mảnh tối thui, không một bóng người.
Hai người canh ở đó xém chút nữa là dung nhập vào màn đêm.
Lâm Ngọc Trúc nhìn trăng non cong cong trên bầu trời, ngáp một cái nhỏ giọng nói: “Sẽ không phải không tới đấy chứ?”
Thẩm Bác Quận trầm mặc một lúc rồi nói: “Hay là anh đi xách cậu ta ra đây?”
Lâm Ngọc Trúc ngẫm nghĩ, nói: “Hay là đợi chút nữa, đợi chút nữa, khó khăn lắm mới tạo dựng bầu không khí, đi rồi liền phá vỡ mất.”
Thẩm Bác Quận cười cười, nói: “Lạnh không?”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, vừa nghĩ đối phương có thể không nhìn thấy, vừa định nói chuyện, liền nghe thấy có tiếng bước chân đến đây.
Hai người lập tức im lặng nín thở đợi người tới.