Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 535 - Chương 535 - Quên Đi, Anh Liền Không Chấp Nhặt Với Hai Người Này, Dù Sao Thì Bọn Họ Cũng Không Có Đối Tượng 1

Chương 535 - Quên đi, anh liền không chấp nhặt với hai người này, dù sao thì bọn họ cũng không có đối tượng 1
Mã Đức Tài mới trở về sân trước, trong lòng liền vui sướng.

Anh ta nghĩ rất đẹp, cái gì mà hẹn ước với mỹ nhân dưới ánh trăng, làm một chút chuyện xấu hổ.

Cái gì mà sờ sờ bàn tay nhỏ bé của mỹ nhân rồi lại như nào như nào nữa, nghĩ đến mức anh ta đều hưng phấn tột độ đến nỗi không biết đâu là Đông Tây Nam Bắc luôn.

Mã Đức Tài nhìn chằm chằm vào mặt trăng bên ngoài cửa sổ.

Vừa thấy không sai biệt lắm thì anh ta lặng lẽ sờ sờ cửa đi ra.

Mã Đức Tài khó có được khi thông minh, biết bước đi thật nhẹ, để tránh bị người khác phát hiện ra, quấy rầy chuyện tốt của anh ta.

Vốn muốn cầm đèn pin, ngẫm lại, vẫn là quên đi.

Dù sao cũng có thể...

Vừa nghĩ đến đây, Mã Đức Tài liền trở nên cực kỳ hèn mọn, anh ta còn suýt chút nữa thì cười ra tiếng.

Năng lực nhìn đường vào ban đêm của chàng trai trẻ này rất tốt, Mã Đức Tài lần theo cánh cửa đi ra, quả thực là một chút tiếng động cũng không có.

Chờ đến lúc anh ta nhẹ nhàng chạy đến cửa sân sau rồi thì anh ta mới cố ý híp mắt nhìn nhìn xung quanh.

Loáng thoáng loáng thoáng, Mã Đức Tài khẽ giật mình... Dường như anh ta vừa thấy một người mặc đồ trắng đứng ở phía xa.

Thấy vậy, Mã Đức Tài không khỏi nuốt nước miếng, nghĩ có lẽ là mình nhìn lầm rồi.

Sau đó, Mã Đức Tài lên tiếng gọi: "Lâm, Ngọc, Trúc~"

Lâm Ngọc Trúc ho khan một tiếng.

Mã Đức Tài nghe phương hướng phát ra thanh âm của Lâm Ngọc Trúc, trong lòng có chút vi diệu, nơi tiếng ho khan phát ra chính là chỗ mà anh ta cảm thấy không đúng lắm.

Ngẫm nghĩ lại sự chờ đợi trong lòng của bản thân vào cuộc hẹn này, Mã Đức Tài đi về phía trước hai bước, lại la ó nói: "Cô có ở đó không?"

Lâm Ngọc Trúc lại ho khan một tiếng.

Mã Đức Tài nghĩ nghĩ, sau đó anh ta vừa thầm chửi bới sao lại ở chỗ tối tăm như vậy vừa thống khoái lưu loát đi tới.

Trong lòng chửi bới như vậy, nhưng sau khi phát hiện đối phương lại đi hai bước thì anh ta lại hỏi: "Lâm, Ngọc, Trúc, cô ở đâu vậy? Tôi không nhìn thấy cô.”

Lâm Ngọc Trúc thở dài một hơi, nghĩ bỏ đi, Mã Đức Tài không đến thì cô đến tìm anh ta vậy.

Vì thế Lâm Ngọc Trúc lôi kéo Thẩm Bác Quận đi qua.

Mã Đức Tài bên này cảm giác không được tốt lắm, anh ta luôn cảm thấy có một thứ đồ vật màu trắng gì đó bay về phía anh ta, nghĩ vậy Mã Đức Tài nhịn không được lui về phía sau hai bước.

Nào ngờ tốc độ của thứ này càng ngày càng nhanh, trong chớp mắt liền bay đến trước mắt anh ta.

Trong nháy mắt, trước mắt Mã Đức Tài sáng lên, chỉ thấy một khuôn mặt trắng bệch đỏ thẫm phản chiếu trước mắt anh ta, trên đầu còn mang theo một đóa hoa đỏ thẫm...

Mã Đức Tài muốn hét lên, lại phát hiện mình căn bản không phát ra tiếng, muốn cất bước chạy thì chân tựa hồ cũng không nghe lời.

Lỗ chân lông toàn thân Mã Đức Tài đều nổi da gà, gió đêm mát mẻ chui vào qua lỗ chân lông khiến anh ta khẽ rùng mình.

Trong nháy mắt, Mã Đức Tài phảng phất cảm thấy mình có thể động đậy, nhưng anh ta vừa cất bước liền vấp ngã trên mặt đất. Mã Đức Tài khẩn trương quay đầu lại nhìn thì phát hiện u hồn áo trắng kia cũng khom người lại về phía anh ta, Mã Đức Tài thấp giọng gào thét, cố gắng bò về phía trước.

Một màn này làm cho Lâm Ngọc Trúc không thể ngừng cười lại được.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ nghĩ không đùa nữa, còn đùa tiếp thì Mã Đức Tài sẽ điên mất.

Lâm Ngọc Trúc bảo Thẩm Bác Quận đi qua đỡ cô một chút, thấy vậy người vẫn còn chút lòng tốt Thẩm Bác Quận cũng không thiết kế trêu Mã Đức Tài nữa.

Mã Đức Tài vừa bò vừa nhìn về phía sau, vừa nhìn thấy liền cảm thấy xong rồi, lại có thêm một con nữa...

Mã Đức Tài kém chút nữa là khóc ra tiếng, anh ta nức nở nói: "Đừng... Đừng đến đây, tôi... tôi là...người tốt.”

Lâm Ngọc Trúc không phúc hậu bật cười, thanh âm thanh thúy nói với Mã Đức Tài: "Mã Đức Tài, là tôi đây, anh sợ cái gì vậy." Nói xong, Lâm Ngọc Trúc còn dùng đèn pin chiếu lên mặt mình.

Mã Đức Tài bị dọa tới mức suýt chút nữa thì qua đời tại chỗ.

Kinh hách qua đi, Mã Đức Tài rốt cục có chút lý trí, nhìn cách ăn mặc của Lâm Ngọc Trúc, dở khóc dở cười.

Lâm Ngọc Trúc vẫn như trước dùng đèn pin soi về phía mình, lắc lắc hoa đỏ trên đỉnh đầu, cười hì hì nói: "Thế nào, có kinh ngạc hay không, có ngoài ý muốn hay không.”

Mã Đức Tài...

Thẩm Bác Quận mở đèn pin trong tay ra, cũng chiếu vào người mình cho Mã Đức Tài nhìn.

Mã Đức Tài nhìn theo tầm mắt của ánh sáng, mới liếc mắt nhìn qua liền cảm thấy quá... quá…quá đáng sợ rồi.

Lâm Ngọc Trúc nhìn dáng vẻ như vậy của Mã Đức Tài, nhẹ nhàng hừ một tiếng, ngang ngược nói: "Hừ, bề ngoài nhìn qua, thì thấy anh giống như là rất muốn làm bạn với tôi, không nghĩ tới, anh chính là không lý giải cho sở thích của tôi. Như vậy thì thôi đi. Dù sao thì anh chính là không thành tâm làm bạn với tôi.”

Mã Đức Tài...
Bình Luận (0)
Comment