Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 536 - Chương 536 - Quên Đi, Anh Liền Không Chấp Nhặt Với Hai Người Này, Dù Sao Thì Bọn Họ Cũng Không Có Đối Tượng 2

Chương 536 - Quên đi, anh liền không chấp nhặt với hai người này, dù sao thì bọn họ cũng không có đối tượng 2
Mã Đức Tài yếu đuối nói: "Không, cô để cho tôi chậm rãi tiêu hoá đã."

Nghe lời này, Lâm Ngọc Trúc và Thẩm Bác Quận đều đồng thời nghĩ: Thằng nhóc này, còn chưa hết hy vọng hả.

Lâm Ngọc Trúc lập tức lấy lại tinh thần nói: "Vậy tốt nha, anh cứ chậm rãi tiêu hoá đi, ngày mai tới, tôi cho anh một kinh ngạc hơn. Đội hình tuyệt đối hùng vĩ. Cảm giác trải nghiệm là hoàn toàn chân thật. Thế nào?”

Trong nháy mắt Mã Đức Tài liền muốn khóc, cũng không phồng má giả làm người mập nữa, nói: "Không được, không được. Chúng ta coi như không quen biết đi.”

Lâm Ngọc Trúc chậc chậc một tiếng, nhìn Mã Đức Tài muốn chuồn, nghĩ chưa được ha, cô còn có chuyện muốn nói đây.

Vì thế Lâm Ngọc Trúc vội vàng bảo Thẩm Bác Quận giữ Mã Đức Tài lại.

Mã Đức Tài ủy khuất ngồi trên mặt đất, nói: "Đều nói..."

Lâm Ngọc Trúc thở dài, nói: "Không làm bạn thì không làm bạn đi, tôi không miễn cưỡng anh. Nhưng có một số điều phải nói cho rõ ràng. Chuyện ngày hôm nay anh tốt nhất là đừng nói ra ngoài. Chính anh suy nghĩ một chút mà xem, người khác sẽ tin tôi hay là sẽ tin một tên du thủ du thực hay trộm gà trộm chó và gây chuyện thị phi đây. Đồng chí Mã Đức Tài, anh nói xem.”

Mã Đức Tài nhìn khuôn mặt âm trầm của Lâm Ngọc Trúc, cảm thấy càng sợ hãi hơn, liên tục gật đầu, "Tôi không nói, không nói.”

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình ra, nói: "Anh trai bên cạnh tôi cũng là tôi tiêu tiền mời tới. Anh mau thanh toán tiền cho anh ấy đi.”

Mã Đức Tài...

Mã Đức Tài sờ sờ túi, lấy ra một đoàn tiền nhăn nhúm đưa cho Lâm Ngọc Trúc, nói: "Chỉ... Chỉ có vậy như vậy thôi.”

Lâm Ngọc Trúc bĩu môi, nói: "Cũng không có tiền, còn muốn kết giao bằng hữu với tôi.”

Mã Đức Tài đều muốn khóc đến nơi, anh ta đúng là mù mà. Anh ta sao có thể cảm thấy cô gái trước mắt này là một cô gái tốt chứ. Cái này rõ ràng là còn lưu manh hơn so với anh ta. Anh ta về sau sẽ không bao giờ thích nữa mẫu hình con gái như này nữa. Không đáng yêu chút nào.

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì bỏ tiền vào trong túi, vỗ vỗ bộ quần áo trắng trên người, ngạo kiều mà nhẹ nhàng nói: "Được rồi, anh trở về đi. Mặc dù chúng ta còn chưa có hoàn toàn hiểu về nhau cho nên tôi còn rất thất vọng đó. Nhưng dù sao thì sau này có gặp nhau thì vẫn phải chào hỏi đấy.”

Trong lòng Mã Đức Tài lập tức phản nghịch nói: Chào hỏi cái quỷ gì, sau này gặp cô tôi đều phải đi đường vòng.

Lâm Ngọc Trúc đặc biệt cầm đèn pin chiếu theo biểu tình của Mã Đức Tài, lập tức nhìn ra tâm tư của đối phương.

Lâm Ngọc Trúc hừ lạnh một tiếng, mang theo Thẩm Bác Quận nghênh ngang trở về.

Thẩm Bác Quận đột nhiên đồng tình vỗ vỗ bả vai Mã Đức Tài.

Thế nhưng chỉ thấy Mã Đức Tài càng thêm run rẩy, Thẩm Bác Quận xấu hổ ho nhẹ một tiếng, bước nhanh rời đi, đi theo phía sau Lâm Ngọc Trúc.

Mã Đức Tài nức nở khóc lóc chạy về sân trước.

Sau khi Lâm Ngọc Trúc khóa kín cửa sân sau lại thì mềm mại nói với Thẩm Bác Quận: "Anh Thẩm, em đây đều là vì để cho đối phương hết hy vọng, mới bất đắc dĩ mà làm như vậy. Anh không cần hiểu lầm, em về sau khẳng định sẽ không đối với anh như vậy.”

Thẩm Bác Quận cười khẽ một tiếng, nói: "Biết rồi.”

Lâm Ngọc Trúc hài lòng gật gật đầu, lại nói: "Được, vậy em trở về đây. Anh cũng về sớm đi.”

Nói xong, Lâm Ngọc Trúc liền nhảy nhót chạy về phòng mình.

Thẩm Bác Quận vốn định gọi cô lại, nhưng nghĩ đến đêm khuya... Vẫn là quên đi.

Lúc này, phỏng chừng Vương Dương và Lý Hướng Bắc cũng ngủ rồi, chắc là... sẽ không thể nhìn thấy dáng vẻ anh trong lúc này được.

Nào ngờ Thẩm Bác Quận vừa mới mở cửa, liền thấy Vương Dương mơ mơ màng màng đeo giày đi ra ngoài cửa.

Thẩm Bác Quận nhất thời cứng đờ tại chỗ.

Vương Dương mở to hai mắt mờ mịt, cảm giác phía trước có bóng người, mở đèn pin trong tay ra, chiếu qua, tóc trực tiếp dựng thẳng lên.

"Mẹ nó.” Vương Dương sợ tới mức chửi tục luôn, đồng thời còn đem đèn pin trong tay trực tiếp đập tới chỗ Thẩm Bác Quận.

Cũng may Thẩm Bác Quận phản ứng nhanh, tránh thoát.

"Lý Hướng Bắc... Hướng Bắc..." Vương Dương lông tơ dựng đứng gọi Lý Hướng Bắc.

Lúc Lý Hướng Bắc đi tới, đèn pin rơi trên mặt đất đã chuyển một vòng, chùm ánh sáng chiếu vào người Thẩm Bác Quận.

Trong nháy mắt Lý Hướng Bắc trợn tròn mắt.

Thẩm Bác Quận....

Lý Hướng Vãn trong giấc ngủ tựa hồ nghe được tiếng ồn ào, bất mãn xoay người, lẩm bẩm hai câu rồi lại tiếp tục ngủ.

Lâm Ngọc Trúc lấy một chậu nước nóng tẩy trang, khẽ ai nha một tiếng.

Cô quên bảo Thẩm Bác Quận trả lại bộ quần áo kia cho cô rồi.

Mà một phòng khác, trong bóng tối ba người kia liền loạn thành một đoàn với nhau, mà Vương Dương chính là người xui xẻo nhất.

Cánh tay lần lượt bị hai người kia kéo ra giữ ở phía sau.

Sau đó mới nghe thấy Thẩm Bác Quận bất đắc dĩ nói: "Là tôi..."

Lý Hướng Bắc và Vương Dương...

Chờ đèn dầu hỏa trong phòng sáng lên, trong nháy mắt hai người Vương Dương và Lý Hướng Bắc liền ôm bụng cười to.

Thẩm Bác Quận cởi bộ quần áo kia ra, hừ lạnh nói: "Thấy các cậu không có đối tượng yêu đương, tôi cũng sẽ không trào phúng các cậu. Sự thú vị của các cặp đôi này, các cậu không thể hiểu được đâu. Các cậu vẫn còn cười hả ~"

Nghe vậy tiếng cười của Lý Hướng Bắc và Vương Dương đột nhiên dừng lại.

Và sau đó... Lại là một trận cười vang rung trời rung đất.

Gân xanh trên trán Thẩm Bác Quận khẽ giật giật, anh bình tĩnh lấy nước nóng, tẩy trang.

Quên đi, anh liền không chấp nhặt với hai người này, dù sao thì bọn họ cũng không có đối tượng yêu đương. Bọn họ sao có thể biết được sự vui vẻ trong lòng anh chứ.

Trong đầu Thẩm Bác Quận hiện lên trang phục của Lâm Ngọc Trúc, không khỏi cười khẽ một tiếng.

Lý Hướng Bắc và Vương Dương...
Bình Luận (0)
Comment