Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 537 - Chương 537 - Hừ, Làm Như Cô Ta Dễ Bị Lừa Lắm Ấy 1

Chương 537 - Hừ, làm như cô ta dễ bị lừa lắm ấy 1
Lâm Ngọc Trúc làm như vậy, Mã Đức Tài coi như đã hoàn toàn từ bỏ tâm tư với Lâm Ngọc Trúc.

Sáng sớm hôm sau, khi ba người Lâm Ngọc Trúc đi làm, vừa đúng lúc bắt gặp Mã Đức Tài từ tiền viện đi ra.

Mã Đức Tài không cần nghĩ đã quay người rời đi.

Dáng vẻ đó giống như chuột thấy mèo vậy, vô cùng sợ hãi.

Vương Tiểu Mai ơ một tiếng, nghi hoặc nói: "Đây là từ bỏ không theo đuổi nữa sao? Chắc chắn không phải là thật lòng! Hôm qua cô đã nói gì với anh ta vậy?"

Lâm Ngọc Trúc nhún vai, nói: "Chỉ tùy tiện nói hai câu thôi."

Vương Tiểu Mai tỏ ra vô cùng không hiểu, nhìn bóng lưng rời đi của Mã Đức Tài.

Lý Hướng Vãn tiến lên, dùng đầu ngón tay chọc Lâm Ngọc Trúc, tò mò hỏi: "Chắc không đơn giản như vậy đâu!"

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, nói một cách rất bỉ ổi: "Thiên cơ không thể tiết lộ! Ha ha!"

Lý Hướng Vãn tức giận lườm cô một cái, miệng lẩm bẩm: "Tối qua cách vách cũng không biết là làm gì, đùng đùng đoàng đoàng như đánh nhau vậy. Sau đó lại cười hô hố... làm người ta ngủ không ngon!"

Lâm Ngọc Trúc???

Đợi đến khi đi ngang qua phòng làm việc của Thẩm Bác Quận, Lâm Ngọc Trúc còn cố tình liếc nhìn vào từ ngoài cửa sổ, thấy Thẩm Bác Quận vẫn rất bình thường.

Trong lòng cô nghĩ chắc không xảy ra chuyện gì lớn nên không để tâm nữa mà đi tới phòng làm việc.

Cuộc sống lại đột nhiên trời yên biển lặng, đến ngay cả Mã Đức Tài thích bay nhảy cũng trở nên thật thà, khiến các thím các bác gái rất buồn bực.

Người này sao đột nhiên lại đổi tính rồi!

Hai ngày nay Mã Đức Tài rất đau buồn.

Kể từ hôm đó anh ta chưa có giấc ngủ ngon nào, vừa nhắm mắt lại thì trong đầu toàn là dáng vẻ tối hôm đó của Lâm Ngọc Trúc.

Tâm hồn kiên cường không thể lay chuyển trước giờ của anh ta từ đó đã chịu tổn thương sâu sắc.

Kể từ khi đến nhà ăn trí thức này, lòng tự tin của anh ta đã bị mài mòn từng chút một.

Xuống nông thôn quả thực là quá khổ...

Từ cơ thể đến trái tim đều khổ đến mức không chịu nổi.

So với các thím, Vương Tiểu Mai cũng không thể chấp nhận được việc gã lưu manh đột nhiên lại không lưu manh nữa.

Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng, quyết tâm bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu vì bạn bè, nhưng ngàn vạn lần không ngờ được rằng Mã Đức Tài đột nhiên lại trở nên sợ sệt.

Vương Tiểu Mai nghĩ thế nào cũng cảm thấy sự việc không nên phát triển theo chiều hướng này.

Dạo này cô ta cứ nghĩ mãi về chuyện này mà vẫn không thể nào hiểu được.

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn cảm thấy Vương Tiểu Mai thật sự là quá rảnh.

Nói đến thì ngày nghỉ bọn họ chưa bao giờ nhàn rỗi, cứ bận rộn như vậy là hết một tuần.

Lâm Ngọc Trúc cảm thán cuộc sống của cô quả là càng ngày càng cần cù.

Tính ra thì đã lâu lắm rồi cô không ngủ nướng.

Dậy sớm đi làm tâm trạng tốt, đến văn phòng, các nữ giáo viên đều tò mò kết quả vụ xem mắt của Hàn Mạn Mạn.

Nhưng cô giáo Tiểu Hàn lại cứ không nhắc gì đến chuyện này.

Lâm Ngọc Trúc bưng chai nước đi đi lại lại cạnh bàn làm việc của Hàn Mạn Mạn.

Hàn Mạn Mạn nhìn mà chóng cả mặt, vừa ăn bánh óc chó vừa nói: "Cô Lâm, cô có thể đi qua bên kia được không, cô đi đi lại lại thế này làm tôi chóng hết cả mặt."

Lâm Ngọc Trúc hì một tiếng, dựa vào cạnh bàn, hỏi: "Cô Hàn, hôm qua đi xem mắt thế nào rồi?"

Hàn Mạn Mạn lập tức thẹn thùng, cắn một miếng bánh nhỏ, nói: "Cũng được!"

Lưu Nga ở bên cạnh cũng tò mò hỏi: "Thành rồi sao?"

Hàn Mạn Mạn gật đầu, lại ngượng ngùng ai da một tiếng, cầm quyển sách lên lập tức chạy đi.

Lâm Ngọc Trúc chưa nghe thấy gì hết, trơ mắt nhìn cô Hàn đi mất.

Lâm Ngọc Trúc...

Lưu Nga lắc đầu cười, nói với Lâm Ngọc Trúc: "Cô Lâm, tính cách của cô ta không giấu được chuyện gì đâu. Cô cứ đợi đi! Qua một thời gian nữa cô ta sẽ tự nói ra thôi."

Lâm Ngọc Trúc nghĩ cũng đúng, bưng chai nước không hài lòng mà quay trở về chỗ ngồi.

Giống như những gì cô Lưu đã nói, quả nhiên cô Hàn là một người không thể giấu được chuyện gì trong lòng.

Buổi trưa ăn cơm xong liền ôm Tiểu Năng Năng đến văn phòng.

Lâm Ngọc Trúc trông thấy Tiểu Năng Năng thì lập tức lộ ra nụ cười hiền từ, trêu đùa với thằng bé.

Thằng bé nhìn chằm chằm cô, cười khanh khách, giơ cái tay nhỏ ra muốn chạm vào cô.
Bình Luận (0)
Comment